Chú Không Thích "Gặm" Cái Này À

chương 40: gặp phụ huynh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tiệc trà thường lệ vào thứ hai kết thúc.

Đám người đi về phía văn phòng, Giản Minh Chu và Hạ Diệp đi đằng sau.

"Hôm nay là ngày tập truyện Oneshot của cô Tiểu Lộc lên kệ, nhớ phải đi xem tình hình tiêu thụ, gửi tin nhắn cổ vũ người ta hai câu."

Giản Minh Chu, "Ừ, biết rồi."

"Tác phẩm mới lần này của cô ấy có thành tích khá tốt, bên trên đang thảo luận công việc tiếp theo. Có hy vọng chuyển thể thành anime."

Anh lập tức liếc nhìn, "Thật sao!?"

Hạ Diệp cười, "Vui thế à?"

"Tất nhiên, dù gì cũng là tác phẩm mình phụ trách."

Giản Minh Chu vui vẻ, quay người về phía trước, "Bất kể là tập truyện Oneshot, Extra*, hay là chuyển thể thành Anime, tôi đều có cảm giác thành tựu."

*Phần mở rộng, ngoại truyện

Hạ Diệp nhìn anh vài giây, đẩy kính, "Ồ, tình yêu nồng nhiệt."

...

Hai người vừa nói chuyện về chủ đề này, vừa quay lại văn phòng.

Giản Minh Chu đang định ngồi về chỗ của mình thì nghe Hạ Diệp gọi anh, "Đến đây ký tên đã."

"Ký cái gì?"

"Báo cáo feedback của thị trường về buổi triển lãm đồng nhân lần trước đã được gửi tới." Hạ Diệp lấy tài liệu ra đặt lên bàn.

Giản Minh Chu đi tới nhìn xem.

Giấy trắng mực đen lướt qua mắt, suy nghĩ của anh chợt loé lên: Chính là tại buổi triển lãm đồng nhân này, anh mất đi áo choàng của mình, còn Tạ Cảnh đã mở ra cánh cửa đến một thế giới mới.

Kể từ sau hôm đó, hình như mọi thứ đều trở nên vi diệu......

Đang xuất thần, bỗng có người lén lút ghé sát bên tai:

"Cậu đang hồi tưởng cái gì thế?"

Ôi đệt! Giản Minh Chu đột nhiên hoàn hồn.

Quay đầu thì thấy ánh phản quang trên kính Hạ Diệp, "Hồi tưởng về thầy Kiêu Lĩnh cậu thích nhất? Không phải, người cậu mới gặp......"

"Đó chính là Tổng tài... bá đạo?"

"......" Hạ Diệp lại đang tưởng tượng cái gì vậy.

Anh bình tĩnh nhìn sang, "Đang thương tiếc bộ quần áo mới của hoàng đế."

Hạ Diệp, "?"

Giản Minh Chu không muốn nhiều lời, đang định ký tên, lại phát hiện bút đã hết mực, "Đổi chiếc khác đi."

Bên cạnh liền lạch cạch kéo ngăn kéo ra ——

Ngăn kéo mở ra, thì thấy một hộp quà tinh xảo nằm bên trong, ánh mắt Giản Minh Chu rơi xuống:

"......"

Đây không phải là quà đáp lễ của Hà Lộ Thần à?

Anh im lặng một lúc, "Sao cậu còn chưa bóc nó ra vậy?"

Hạ Diệp, "... Quên mất."

Giản Minh Chu nhìn hai giây, rồi lại nhìn về phía Hạ Diệp.

Đột nhiên mỉm cười ân cần, học người ta làm bộ làm tịch mà nhắm mắt lại, "Cậu bóc đi, để tôi tránh ra chỗ khác. Miễn cho bóc ra cái gì không thích hợp......"

Anh vừa mới xoay người đã bị bắt lại!

Mắt Hạ Diệp lộ ra ánh sáng hung ác, mu bàn tay nổi lên gân xanh:

"Quay lại đây, nhìn tôi bóc nó!"

"......"

Đây là lần đầu tiên Giản Minh Chu bị ấn đầu bắt ăn cơm.Đúng lúc anh cũng tò mò Hà Lộ Thần tặng cái gì, nên ngoan ngoan ngồi canh bên cạnh.

Hộp quà được mở ra.

Dải ruy băng được bỏ sang một bên, bên trong có một chiếc bút máy.

Giản Minh Chu chớp mắt: Thế mà rất bình thường.

Bình thường lại mang theo phong cách quen thuộc của Hà Lộ Thần, làm anh nhất thời không có cách nào phỉ nhổ.

Đang nghĩ ngợi thì âm điệu bên cạnh đột nhiên cất cao, "Anh ta đang khiêu khích tôi à?"

"...Cái gì?" Hắn thoát khỏi dòng suy nghĩ.

Quay đầu thì thấy Hạ Diệp đang cầm chặt mảnh giấy dưới đáy hộp, nhìn chằm chằm vào nó, "Chỗ này, có để lại lời nhắn: Loser."

"........." Giản Minh Chu.

"Để thành kiến xuống, đó tên tiếng Anh của anh ta, Lusen."

"........." Hạ Diệp, "Vậy à."

Hai người đồng thời im lặng vài giây.

Mảnh giấy ngọc trai để dưới mí mắt, Giản Minh Chu bỗng hiện lên một tia vi diệu.

Trang giấy này, thiết kế này. Cứ cảm thấy......

"Cứ cảm thấy có loại cảm giác ra vẻ quen thuộc." Hạ Diệp đồng thời mở miệng, nhìn vào mắt anh.

Sóng điện não nháy mắt được kết nối ——

Giản Minh Chu đối diện với ánh mắt của anh, không nhịn được mà nói, "Như thể anh ta đang cho cậu chữ ký vậy."

"......" Hạ Diệp, "Anh có bệnh à."

-

Hôm nay là ngày tập truyện Oneshot của Tiểu Lộc được phát hành.

Giản Minh Chu tan làm sớm, đi đến hiệu sách gần đó xem thử.

Hiệu sách người đến người đi, không ít người dừng lại trước kệ sách đam mỹ, khu vực bày truyện mới phát hành chính là tác phẩm của Tiểu Lộc.

Còn có người mua ba bốn cuốn một lúc.

Giản Minh Chu xa xa nhìn thấy: Có phẩm vị.

Nhớ tới lần trước đến nhà người ta đuổi bản thảo gần chết, bây giờ thấy lượng tiêu thụ rất tốt, anh vui vẻ thở phào nhẹ nhõm, gửi tin nhắn chúc mừng cho người ta ——

【 Minh Chu 】: Cô Tiểu Lộc, Đại Mạch, chúc mừng! ^0^

Tin nhắn nhanh chóng được trả lời.

【cc Tiểu Lộc 】: Cảm ơn Biên tập Chu ~

Đúng lúc trong thời gian duyệt bản thảo, em đang tham khảo tư liệu sống ngắm cá mà anh gửi tới [ Chim nhỏ phấn đấu! ]

Giản Minh Chu đột nhiên thấy vui mừng: Chẳng trách thành tích của cô Tiểu Lộc càng ngày càng tốt, chăm chỉ như thế thật đáng khen......

Ngay sau đó, một tin nhắn hiện lên: [ Hình ảnh ]

Ấn mở, thì thấy là ảnh chụp lúc anh và Tạ Cảnh đi ăn ở nhà hàng hải sản. Đối diện là một tấm kính thuỷ tinh, còn cố ý phóng to rõ ràng hình ảnh phản chiếu của bọn họ:

Giữa một bầy cá bơi trong nước, tay Tạ Cảnh còn đặt trên eo anh.

Giản Minh Chu, "......"

Hoá ra tư liệu sống là ám chỉ anh à!

【cc Tiểu Lộc 】: Chớ nóng vội, khi nào lên màu xong thì sẽ gửi cho anh ~[ Chim nhỏ nhẹ nhàng khoan khoái chớp mắt ]

Anh lập tức tắt màn hình: Vẫn còn quá rảnh rỗi, Tiểu Lộc.

...

Làm lơ đống ảnh chim đối phương gửi tới.

Giản Minh Chu bình tĩnh hoà nhã về nhà.

Anh vừa vào cửa thì tháy Tạ Cảnh đang ngồi trên sofa lười, đọc truyện tranh một cách thích thú.

Anh tập mãi thành quen đi tới, "Tôi về rồi, Tiểu..."

Ánh mắt lướt qua, đột nhiên khựng lại.

Giản Minh Chu nhìn thấy trong tay cậu chính là tập truyện Oneshot của Tiểu Lộc:... Không thể tin được, chẳng phải cuốn này nay mới phát hành à?

—— Người có phẩm vị nhất hoá ra là Tạ Cảnh.

Nhưng dù sao nội dung của cuốn này cũng chỉ là tình yêu thuần khiết. Giản Minh Chu không để ý nhiều, đang định về phòng, bỗng nhiên nghe thấy người phía sau mở miệng:

"Tiểu Lộc là tác giả của chú à, chú nhỏ?"

"Ừ."

Giản Minh Chu ừ theo bản năng, xong mới phản ứng lại, "... Sao cậu biết vậy?"

Tên biên tập trong truyện tranh của anh là OMZ, là ký tự viết tắt từ tên của anh, giống meme lười biếng nằm bò.

Người bình thường hẳn không đoán ra được chứ.

Tạ Cảnh cụp mắt đọc truyện tranh, mỉm cười, "À... Hình như cháu nhìn thấy một tình tiết quen thuộc."

Giản Minh Chu ngẩn người, "Cái gì?"

Tạ Cảnh lười biếng dựa người vào sofa, mở một trang ra cho anh xem. Ngón tay thon dài đặt lên mép trang giấy, ánh mắt Giản Minh Chu rơi xuống, đọc được những gì vẽ trên đó:

Công thụ nửa đêm về nhà.

Chìa khóa bị gãy trong ổ, tạch.

"........."

Trong đầu anh nổ đùng một tiếng: Sao lại quên mất chuyện này chứ!!

Đầu ngón tay chỉ chỉ trên trang sách, giọng nói mang ý cười của Tạ Cảnh truyền đến, "Cháu nhớ lần đầu tiên chúng ta đi ăn liên hoan, cùng nhau về nhà......"

Giản Minh Chu chịu đựng hơi nóng, bình tĩnh, "Còn suýt nữa bị cảnh sát giao thông bắt."

Tạ Cảnh im lặng một chút, nhìn sang.

Giản Minh Chu hơi nghiêng đầu, vành tai nóng lên:

Điều xấu hổ nhất không phải là bị phát hiện sử dụng tư liệu sống, mà là đúng lúc thay thế công thụ trong truyện tranh.

Hơn nữa, anh nhớ cái kết là......

Đang suy nghĩ, thì nghe người trước mặt nói, "Hơn nữa, cháu cũng rất thích cái kết."

Tim Giản Minh Chu đập thình thịch! Lại thấy Tạ Cảnh lật đến trang cuối cùng như không nhận ra,

"Cùng nhau ngắm sao trời, cảm giác rất lãng mạn."

"......"

Tạ Cảnh...! Biết mình đang nói gì không vậy?

Lồng ngực Giản Minh Chu đánh trống reo hò, nhất thời không nói nên lời. Chẳng biết là do khẩn trương, xấu hổ, hay là điều gì khác, ngay cả hô hấp cũng rối loạn theo.

Anh không nói gì, Tạ Cảnh liền ngước mắt lên.

Sau lưng là ánh nắng, đôi mắt có vẻ sáng ngời khác thường.

Giản Minh Chu bị cậu nhìn mà phải quay đầu đi chỗ khác.

Ngay khi anh đang cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, nhanh chóng tìm kiếm từ ngữ, thì một tiếng điện thoại đột nhiên vang lên ——

Brừm brừm... Hai tiếng. Phá vỡ sự im lặng.

Anh lập tức bắt lấy cơ hội này, "... Điện thoại của cậu."

Tạ Cảnh im lặng hai giây, nhận điện thoại, "... Alo?"

Bầu không khí hơi trì trệ đã khôi phục chuyển động.

Giản Minh Chu thở phào nhẹ nhõm, hoà hoãn tâm trạng.

Anh vừa điều chỉnh tâm lý, lại thấy Tạ Cảnh sửng sốt, sau đó cúp điện thoại đứng dậy,

"Chú nhỏ, ba mẹ cháu tới."

"......?"

"Nói đến gặp cháu, còn có chào hỏi chú."

Moẹ nó! Giản Minh Chu lập tức không rảnh mà quan tâm đến truyện tranh, tư liệu sống gì nữa...... Nhịp tim thậm chí còn đập nhanh hơn cả vừa rồi.

Ba mẹ Tạ Cảnh tới?

Anh thuận thế cầm lấy quyển truyện tranh, rầm! Đóng lại, "Mở cấm địa."

"......"

Hai người nhanh chóng dọn hết truyện tranh vào phòng sách.

Giản Minh Chu nhớ trước kia Tạ Trì từng nói: Tạ Cảnh và ba mẹ không quá thân thiết, quan tâm thưa thớt.

Anh thăm dò liếc nhìn, "Tiểu Cảnh, ba mẹ cậu là người như thế nào?"

Tạ Cảnh, "Mẹ cháu, bá đạo tổng tài."

Anh nghi ngờ mình nghe nhầm, "Cái gì?"

Tạ Cảnh nói lại, "Mẹ cháu, bá đạo tổng tài. Ba cháu thì không cần phải để ý đến, thê nô bình thường thôi."

Giản Minh Chu nghe mà hoảng hốt mờ mịt.

Nhưng mà không đợi anh nghĩ sâu hơn, chuông cửa đã vang lên.

Truyện tranh đúng lúc được dọn xong, anh lấy lại bình tĩnh, hít sâu một hơi đi ra mở cửa ——

Cửa mở, chỉ thấy một đại mỹ nhân cao gầy đứng trước mặt, gương mặt sáng sủa uy nghiêm, mái tóc gợn sóng buông sau lưng, khí chất giỏi giang lại khéo léo.

Giản Minh Chu nín thở:... Quả thật là bá đạo tổng tài!

Tạ Cảnh dựa vào cửa, "Mẹ."

"Ừ." Tạ Tích Vân nhìn cậu một cái, lại hướng ánh mắt sang Giản Minh Chu, duỗi tay, "Cậu Giản, rất vui được gặp."

Giản Minh Chu nắm lấy, đầu óc quay cuồng: Anh nên gọi thế nào, vai vế loạn quá, chính thức xưng hô kiểu gì! Đầu ngón tay nắm chặt, anh há miệng thở dốc, "... Phụ huynh, chào chị."

Bên cạnh bỗng chốc bật cười.

Tạ Cảnh cụp mắt, "Chỗ này của chú là nhà trẻ à, chú nhỏ?"

Giản Minh Chu, "......"

Cậu cười, Tạ Tích Vân liền liếc nhìn.

Sau đó lại như có điều suy tư mà nhìn về phía Giản Minh Chu, dừng hai giây, cũng không để ý mà nói,

"Còn có một vị phụ huynh đằng sau nữa, chờ một lát."

Bà nói rồi quay đầu, khí phách mười phần, "Lâm Tiến Thời! Nhanh lên, xách có tí đồ mà nặng vậy à?"

Cùng với một những tiếng lạch cạch, một giọng nói có hơi quen tai vang lên từ hành lang,

"Đến đây vợ... Tại nó bị rơi......"

Lạch cạch?... Nó??

Ngay sau đó, một bóng dáng xuất hiện ở cửa.

Khoảng bốn năm mươi tuổi, ngũ quan tuấn tú chững chạc, trên người mặc bộ vest đắt tiền, giày da bóng loáng ——

Chỉ là bên hông buộc một bó cành cây.

Có lẽ vì hành trang quá theo đuổi tạo hình nên không được chắc chắn, đang lạch cạch rơi xuống. Rụng ở cửa nhà anh.

"......"

Lâm Tiến Thời ngẩng đầu nhìn.

Giản Minh Chu đột nhiên không kịp phòng bị đối mặt với người ta.

Ký ức gặp mặt ở Hội trường Xuân Minh Quán đồng thời hiện lên trong tâm trí.

Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, cả hai đều thầm thốt lên một tiếng trong trẻo từ tận đáy lòng: Đệt.!

Truyện Chữ Hay