Trong không khí lành lạnh vẫn còn sót lại chút bầu không khí lễ Thất Tịch.
Bảng hiệu ngoài sân ga, người đi đường ôm hoa hồng đi ngang qua, đều chui vào các giác quan vào giờ phút này. Một cảm giác ngọt ngào nở rộ nơi vị giác.
Dưới tình huống này, có vẻ đặc biệt......
Giản Minh Chu sững sờ.
Nhiệt độ ấm áp dễ chịu dường như trở nên nóng bỏng tay, tim anh bất giác đập nhanh hơn.
Tạ Cảnh quay đầu, "Sao vậy, chú nhỏ?"
Giản Minh Chu ngước mắt lên, thấy thái độ tự nhiên của cậu, lại bình tĩnh lại: Hẳn là mình suy nghĩ nhiều rồi.
Nghĩ kiểu gì cũng không thể là ý này.
Anh cầm cốc giấy nhấp thêm một ngụm, "... Không có gì. Socola nóng à, vừa mới mua hả?"
Tạ Cảnh nói, "Vâng, ở quán nước bên cạnh."
Quả nhiên là tiện tay mua mà thôi.
Bởi vì trời lạnh, thế nên mua đồ uống vừa nóng vừa nhiều năng lượng.
Giản Minh Chu cũng thoải mái hơn, gật đầu đuổi kịp bước chân. Vừa mới đi đến bên cạnh Tạ Cảnh, bỗng nhiên nghe người ta hỏi,
"Không thích à?"
Anh nói, "Không phải, uống khá ngon."
Người trước mặt nhìn anh, nở nụ cười, "Ồ, vậy là thích."
Khuôn mặt sâu thẳm lộ ra ý cười trong khung cảnh lạnh lẽo, lập tức sống động đến mức khiến tim người ta phải đập nhanh.
Trái tim vừa mới ổn định lại của Giản Minh Chu lại đập nhanh hơn, anh nghiêng đầu cố gắng giữ vẻ bình tĩnh uống một ngụm, "Rất, rất thích."
—— Thêm một từ "Rất"!
Tay anh hơi siết chặt, xấu hổ quá!
Hơi nóng chậm lãi bò lên vành tai.
Giản Minh Chu không quay đầu lại. Bên cạnh dường như tạm dừng hai giây, lại như một lúc lâu sau, cuối cùng cũng nghe thấy Tạ Cảnh mỉm cười nói,
"Chúng ta đi thôi, gọi taxi nhé."
...
Xe taxi nhanh chóng đến.
Hành lý để ở cốp xe, hai người ngồi vào ghế sau.
Chuối chiên bơ Giản Minh Chu mua được đựng trong túi giấy chuyên dụng, lúc này liền đưa cho Tạ Cảnh, "Tiểu Cảnh, đây cũng là đặc sản của thành phố C, cậu nếm thử xem."
"Vậy, cảm ơn chú nhỏ."
Tạ Cảnh nhận lấy, mở hộp quà ra.
Lúc này Giản Minh Chu mới phát hiện món chuối chiên bơ này cũng rất độc đáo: Có bơ, có hạnh nhân, thậm chí còn có cả vỏ socola giòn.
Đang nhìn, Tạ Cảnh liền cầm lấy miếng bọc socola giòn lên cắn một miếng.
"Thế nào, ăn ngon không?"
"Ngon ạ." Cậu lại thản nhiên nói, "Socola hôm qua......"
Ánh mắt Giản Minh Chu nhìn chằm chằm.
Tuy socola là anh và Hạ Diệp chuyển chéo nhau, nhưng chiếc hộp đó tạm thời cũng được coi là do Hạ Diệp mua. Nếu Tạ Cảnh dám nói: Vẫn thích socola hôm qua hơn......
"Cũng rất ngon."
Tạ Cảnh quay người lại dưới ánh nhìn chăm chú của anh, cong cong môi, "Chỉ cần là chú nhỏ đưa thì cháu đều thích."
"......"
Giản Minh Chu khống chế khoé miệng, nhấp một ngụm đồ uống nóng, "Ồ."
Giữa hai người nhất thời yên lặng một lúc.
Đúng là cái đuôi của lễ Thất Tịch. Hai bọn họ ngồi ở ghế sau, một người ăn chuối chiên bơ socola bên kia mang đến, một người uống socola nóng bên kia mua cho.
Giống như rất tự nhiên, lại giống như có chỗ nào đó......Giản Minh Chu đè cảm giác vi diệu trong lòng xuống. Trong khoảng lặng ngắn ngủi, đột nhiên nghe thấy người đằng trước mở miệng,
"Ngọt quá."
Tay anh run lên, suýt chút nữa thì không cầm chắc cốc giấy.
Anh nhìn về phía trước, thì thấy tài xế đang hạ cửa sổ xuống. Tài xế đong đưa, khi nói còn mang chút giọng địa phương:
"Trên xe còn ăn đồ ngọt như vậy. Tôi có hơi không chịu được, mở cửa sổ cho thoáng khí cái ha ~"
Cả hàng ghế sau, "........."
Giản Minh Chu mở miệng, "... Ồ, vâng."
-
Tới trung tâm thương mại, bọn họ gửi hành lý trước.
Giữa trưa liền đi ăn ở quán gần đó.
Những tấm biển mừng lễ Thất Tịch xung quanh và các phần ăn tình nhân vẫn chưa gỡ xuống, Giản Minh Chu duy trì nội tâm bình tĩnh, chụp mấy bức ảnh làm tư liệu,
"Tiểu Cảnh, cậu xem. Chúng ta ra ngoài sau ngày lễ là quá hợp lý, không bị quá nhiều người, bảng hiệu cũng chưa bị gỡ xuống."
Tạ Cảnh nửa cười nửa không nhìn qua, "Chú nhỏ, đúng là lúc nào cũng nghĩ tới công việc."
Giản Minh Chu mang vẻ mặt đứng đắn, "Hiện tại là tình yêu luân phiên."
Cơm nước xong, bọn họ đi thẳng lên tầng trên của trung tâm thương mại.
Cửa hàng Tạ Cảnh chọn cũng không phải loại xa xỉ bậc nhất gì. Giản Minh Chu cùng cậu đi thang máy lên, ngạc nhiên nói,
"Cậu không mặc cái kiểu được đặt may riêng gì đó à, còn có đồ ngủ tơ lụa......"
"Việc như vậy, chỉ có anh họ của Hạ Tập mới có thể làm."
Tạ Cảnh nhìn những người đi đường xung quanh, tựa như mỉm cười, lại quay lại, "Bông vải nguyên chất, YYSD*."
*Ngôn ngữ mạng, xuất hiện trên mạng xã hội cuối năm 2019, là viết tắt cho phiên âm yǒnɡyuǎn de shén của cụm từ tiếng Trung mang nghĩa "Mãi mãi là thần".
"......" Giản Minh Chu liếc mắt, "Cậu mà cũng nói YYSD à."
Không hợp với thiết lập nhân vật.
Tạ Cảnh vui vẻ gật đầu, "Lúc tìm kiếm tin tức BL thì thấy được, trên đó ghi "Trung khuyển công YYDS"."
Giản Minh Chu sững sờ: Cậu còn tìm kiếm tin tức BL!
Khủng khiếp...! Anh chậm rãi quay đầu lại: Tạ Cảnh đã tiến hoá.
...
Đến khu đồ ngủ, Giản Minh Chu mới phát hiện chuyện không đơn giản.
Toàn bộ khu vực đều ngập tràn hơi thở ở nhà và riêng tư. Anh và Tạ Cảnh cùng nhau đến đây, hai người lại có ngoại hình nổi bật, lập tức càng thu hút sự chút ý hơn ——
Nhân viên cửa hàng nhìn thoáng qua, rồi lại liếc lần nữa.
Ánh mắt đó, cực kỳ giống lần đầu tiên anh lạc vào thế giới đam mỹ.
Giản Minh Chu cố gắng nhìn thẳng, bình thường nói, "Đi chọn đi, Tiểu Cảnh."
Tạ Cảnh ừ một tiếng, còn chọn rất nghiêm túc, "Chú nhỏ, chú cảm thấy cháu mặc cái nào đẹp?"
...... Áo ngủ thôi mà, muốn đi sàn catwalk à.
Giản Minh Chu ôn hoà, "Cái nào cũng đẹp, dù sao cũng ở trong nhà, không ai thấy, thì chọn cái mình thích đi."
Tạ Cảnh tự nhiên, "Không phải chú có thể thấy à, nên mới hỏi ý kiến của chú."
Lời này sao giống như nói mặc cho anh xem vậy.
Nhân viên cửa hàng đã nhìn tới đây lần thứ ba.
Giản Minh Chu cảm thấy mặt mình nóng lên:...... Tạ Cảnh, có phải tự nhiên quá không. Không, hẳn là do mình đọc BL quá nhiều, suy nghĩ quá vẩn đục.
Anh tự trấn tĩnh, vừa chọn vừa hỏi, "Thích cái này không? Cậu mặc màu tối trông rất đẹp."
"Vậy cái này." Tạ Cảnh lại nói, "Màu nhạt này rất hợp với chú nhỏ."
Cậu nói rồi cầm lấy ướm lên.
Cánh tay rắn chắc duỗi ngang trước mặt.
Cầm theo chiếc áo ngủ mềm nhẹ, trong nháy mắt chạm vào đầu vai Giản Minh Chu. Tim anh cũng theo đó mà nhảy dựng!
Tấm gương to rộng bên cạnh phản chiếu hình ảnh của bọn họ.
Giản Minh Chu dời mắt, nín thở ——
Không biết có phải do ám thị tâm lý hay không, mà anh cứ luôn cảm thấy từ khi biết Tạ Cảnh nhận "Socola Thất Tịch", thì chỗ nào cũng kỳ kỳ......
Anh nghĩ đến đây, trong lòng lại chấn động: Hạ Diệp!!!
Khi suy nghĩ đang run rẩy, bên trên truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng:
"Thế nào? Cháu cảm thấy đẹp."
Giản Minh Chu bình tĩnh lại, "Tôi vẫn......"
"Tôi cũng cảm thấy rất đẹp!" Một giọng nói trong trẻo đột nhiên cắt ngang. Nhân viên cửa hàng cuối cùng cũng túm được cơ hội, mạnh mẽ đẩy mạnh tiêu thụ, "Làm nổi bật lên khí chất đặc biệt của anh!"
Anh lập tức liếc mắt: Áo ngủ bằng vải cotton nguyên chất thì có thể làm nổi bật cái khí chất quỷ gì!!
Khí chất của anh chính là "Lười" à!?
Người trước mặt bật cười, Tạ Cảnh quay sang.
Giản Minh Chu im lặng nhìn nhân viên cửa hàng, nhân viên cửa hàng lại nhẹ nhàng bổ sung, "... Hơn nữa mua hai bộ được giảm 15% nha."
Từ xưa chiết khấu đã lay động lòng người.
Giản Minh Chu dao động mạnh mẽ! Sợ trong miệng nhân viên cửa hàng lại phun ra những lời đẩy mạnh tiêu thụ tuyệt diệu vô song nào nữa, anh lập tức gật đầu nói,
"Vậy gói lại cho chúng tôi nhé."
"Vâng ạ!" Nhân viên cửa hàng cầm quần áo đi.
Tạ Cảnh bên cạnh bỗng nhiên cúi xuống, nghiêng đầu mang theo vẻ vui sướng không chút che giấu, "Tốn kém, chú nhỏ."
Giản Minh Chu kìm nén trái tim nóng lên, "Không sao, cậu thích là được."
-
Ra khỏi khu đồ ngủ, túi do Tạ Cảnh cầm.
Lúc này mới hai giờ chiều, Giản Minh Chu vừa đi vừa nói với người bên cạnh, "Chúng ta đi dạo thêm một lát nữa hay là đi về?"
"Chú có muốn mua gì không chú nhỏ?"
"Không có gì đặc biệt muốn mua, chỉ muốn chụp vài bức ảnh tư liệu......"
Đang nói chuyện, bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng: "Minh Chu?"
Giản Minh Chu ngừng nói, quay đầu.
Thì thấy trước thang máy đúng lúc có một người đi lên, chủ nhật cũng mặc trang phục công sở, đeo mắt kính.
Anh phản ứng lại sau hai giây, "...... Lớp trưởng?"
Tạ Cảnh cũng dừng lại theo, nhìn qua.
"Đúng là cậu rồi, Minh Chu!" Châu Văn Tùng kinh ngạc bước tới, chào hỏi, "Sau khi tốt nghiệp đã lâu không gặp rồi, cậu..." Anh chuyển ánh mắt sang Tạ Cảnh, sửng sốt.
Lại thấy hai người vừa bước ra từ khu đồ ngủ.
"...... Kỷ niệm ngày lễ với đối tượng à?"
Giản Minh Chu giật mình nhảy dựng! Vội nói, "Không phải, là cháu trai của bạn, tới đây mua đồ."
"Ồ xin lỗi xin lỗi..." Châu Văn Tùng hàn huyên với anh hai câu, lại thêm thông tin liên lạc của nhau, "Lần sau chúng ta nói chuyện tiếp nhé, tôi phải vội đi thay ca trước!"
Anh nói xong thì vội vàng rời đi.
Đợi đến khi bóng dáng nô lệ văn phòng kiệt sức kia biến mất.
Tạ Cảnh cúi đầu hỏi, "Chú nhỏ, bạn học của chú à? Sao lại hỏi thế, vì vừa mới Thất Tịch à?"
Lúc này trong lòng Giản Minh Chu vẫn còn sợ hãi, "... Ừ, có nguyên nhân này. Hơn nữa cậu ta," Anh dừng lại, có hơi xấu hổ mở miệng, "Là lớp trưởng lớp cấp ba của chúng tôi, có cùng sở thích với tôi."
Người bên cạnh tạm dừng hai giây, "... Cùng sở thích BL với chú?"
—— Đừng nói ra chứ!
Giản Minh Chu gật đầu, nhanh chóng chuyển chủ đề, "Được rồi, vậy chúng ta xuống tầng dưới đi."
Khúc nhạc đệm này nhanh chóng được lật trang.
Sau khi chụp thêm vài bức ảnh của mặt tiền các cửa hàng ở tầng dưới thì bọn họ liền dẹp đường hồi phủ.
Về đến nhà, hai bộ đồ ngủ được lấy ra.
Giản Minh Chu chuẩn bị thu dọn hành lý, quay đầu đã thấy Tạ Cảnh đang cởi khuy bộ đồ ngủ ở trên ghế sofa một cách tỉ mỉ, như thể định trực tiếp mặc vào ——
Anh vội vàng gọi lại, "Tiểu Cảnh, cho vào máy giặt trước đã!"
Tạ Cảnh tựa như không để ý, "Trông rất sạch sẽ."
Giản Minh Chu đi tới nhặt hai bộ đồ ngủ lên, lý trí ném vào máy giặt, "Tôn trọng sự thật khách quan, từ chối chủ nghĩa duy tâm chủ quan."
"......" Tạ Cảnh.
Cuối tuần bận rộn mà phong phú cuối cùng cũng kết thúc bằng cái này.
Hôm sau là thứ hai.
Sau khi cuộc họp thường lệ của bộ phận kết thúc, đám người nối đuôi nhau trở về ban biên tập. Ngày hội vừa trôi qua, không khí hiếm khi được thư thả.
Trong văn phòng ríu rít tiếng trò chuyện.
Thiến Thiến đang kể về ngày lễ cuối tuần, Tiểu Ngư thì thảo luận về sự kiện giảm giá sữa rửa mặt.
Tiểu Phù vừa bóc đồ ăn vặt vừa nghe chuyện phiếm, tiện thể phát ra tiếng cười chuông bạc: "Há há há há......"
Trong bầu không khí cười nói vui vẻ, Giản Minh Chu ngồi xuống.
Anh vừa chuẩn bị mở hộp thư ra xét xuyệt bản thảo, thì cảm nhận được một ánh mắt bắn tới từ bên cạnh ——
Quay đầu, Hạ Diệp đang ngồi ở bàn phía sau nhìn hắn.
"Cậu......" Đối phương ngập ngừng.
Ánh mắt sau chiếc kính ngập tràn sự tìm tòi nghiên cứu, tò mò, hoài nghi và một chút bối rối. Phảng phất như đang nói: Sao không tới hưng sư vấn tội, chẳng lẽ không xảy ra chuyện gì à......
Giản Minh Chu hiểu rõ mà cười lạnh: Ha.
Anh ha xong thì không quan tâm nữa, quay đầu làm việc.
Ánh mắt kia vẫn chiếu tới như có như không.
Trong khung cảnh ồn ào rộn rã, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ "Cốc cốc", mang theo cảm giác thiết kế quen thuộc.
Xung quanh yên tĩnh lại, đồng thời nhìn qua.
Giản Minh Chu ngẩng đầu, thì thấy Hà Lộ Thần dựa vào cửa, tao nhã gõ lên khung cửa, "Chủ biên Hạ."
... Moẹ nó! Anh tức mím môi, lén lút quan sát.
Hạ Diệp ngồi sau bàn làm việc hơi nhíu mày, "Chủ biên Hà? Có chuyện gì à."
Hà Lộ Thần lập tức đi vào, cầm hộp quà trong tay đặt lên bàn của Hạ Diệp, lịch sự mà lại mượt mà,
"Đây là quà đáp lễ."
"...... Đáp lễ gì?"
"Socola mà thứ bảy tuần trước cậu gửi đến nhà tôi ấy."
Dứt lời, cả văn phòng lặng ngắt như tờ ——
Dưới những tiếng hít khí nho nhỏ, Giản Minh Chu thấy miệng Thiến Thiến mở ra, chuẩn bị phát ra tiếng còi......
Hạ Diệp như đã đông cứng, còn chưa kịp phản ứng, lại nghe Hà Lộ Thần nói,
"Rất hợp với Lafite* của tôi ~ Cảm ơn."
*Một loại rượu vang của Pháp
Anh ta nói xong, quay đầu ra khỏi cửa ban biên tập.
Khoảnh khắc bóng dáng anh biến mất ở sau cánh cửa, sắc mặt Hạ Diệp lập tức tối sầm! Cùng lúc đó, toàn bộ văn phòng dâng lên một tiếng nổ tung như xuyên thủng trần nhà ——
"A a a a a!!! Sao Chủ biên lại thế này!!?"
"Moẹ nó!! Socola Thất Tịch!! Chủ biên anh——!!"
"Là kẻ thù truyền kiếp! Kẻ thù truyền kiếp......!!!"
Giản Minh lặng lẽ vùi mình vào tài liệu giữa sóng to gió lớn: Minh Chu biến mất thuật......!