Trong lúc ba người đứng nói chuyện thì phía bên kia đường, đằng sau bức tường của một toà chung cư cũ, xuất hiện bóng dáng một người đàn ông ăn mặc kín mít, đầu đội nón kết, đeo khẩu trang và mang kính đen. Thỉnh thoảng thấy có người đi ngang qua nhìn nhìn là ông ta lại kéo vành nón xuống thấp hơn như che giấu. Thân thể bốc ra mùi hôi của mấy ngày không tắm rửa, khiến ai nấy đều né tránh. Chẳng ai ngờ rằng, đó là Nguyễn Thái Bá, hung thủ đang bị truy nã!
Suốt một tuần qua, Thái Bá trốn chui trốn nhũi hoàng thoát khỏi sự truy tìm của cảnh sát. Ông ta rời khỏi thành phố, đến hôm nay thì đột nhiên trở về. Phần vì không còn tiền để ăn, phần vì muốn làm một chuyện quan trọng! Đôi mắt cứ nhìn chăm chăm Đỗ Như đứng bên cạnh Tôn Duy và Trương Tân, một nỗi căm hận xuất hiện khiến ông ta chẳng đủ tỉnh táo nữa. Thái Bá bây giờ đã mất hết tất cả, đã vậy còn vướng vào vòng lao lý, bây giờ có gây thêm tội gì nữa cũng chẳng có gì phải sợ.
Trước khi bị bắt, Thái Bá nhất định phải trả thù Đỗ Như! Tính ra, cô gái đó không hề gây ra tội gì với ông, nếu có thì bởi vì cô đã xuất hiện trong cuộc đời gã đàn ông này. Chẳng những thế còn dày vò ông, trở thành nguyên nhân gián tiếp khiến tay ông nhúng chàm. Nói không ngoa, Đỗ Như giống như "cái nghiệp" mà Nguyễn Thái Bá phải trả. Ông si mê cô nhưng không có được để rồi mang những oán hận kia trút lên cô. Và đấy là nguyên do ông ta xuất hiện tại đây. Thái Bá nhất quyết không để Đỗ Như hạnh phúc! Nhất là càng không để người đàn ông khác có được cô. Chính tay ông sẽ phá huỷ đoá tường vi xinh đẹp ấy...
Thái Bá mau chóng rời khỏi chỗ nấp, chậm rãi băng qua bên kia đường. Lúc đứng trước cổng công ti, ông nhìn bảo vệ đang loay hoay làm gì đó còn bên trong sân, Đỗ Như với hai chàng trai kia vẫn mải nói chuyện mà không hề để ý gì đến kẻ lạ mặt đang đứng cách mình mấy chục bước chân. Phải ra tay chớp nhoáng thì mới được! Đó là điều Thái Bá nghĩ, tiếp theo ông ta rút nhanh con dao giấu trong tay áo khoác rồi bước cực nhanh về phía họ. Chẳng hề la hét mà âm thầm, ông dùng tốc độc đôi chân và vung dao lên.
Do đứng đối diện với Đỗ Như nên Tôn Duy lẫn Trương Tân đều trông thấy một mũi dao đang tiến đến chỗ cô rất nhanh, rất gần. Và trong tích tắc, Tôn Duy nhanh hơn ngay lập tức đẩy Đỗ Như ra rồi hét lớn: "Coi chừng!", không ngừng ở đó anh còn dùng thân mình che ngay phía trước cho cô. Thái Bá lúc này mới thét lên chẳng khác gì tên điên loạn, đâm mạnh dao về phía trước... Mũi dao đâm vào hông Tôn Duy, máu phụt ra nhuộm đỏ nền đất.
Bảo vệ tức tốc chạy đến giữ lấy Thái Bá vẫn chưa ngừng gào thét. Còn Tôn Duy cảm nhận rõ một cái đau nhói truyền lên thẳng não, nhìn xuống thấy vạt áo bên hông nhuộm đỏ một mảng cùng con dao vẫn còn ghim vào da thịt. Tiếp theo cơn say sẩm ập đến khiến anh ngất lịm trong tiếng gọi hốt hoảng lẫn thảng thốt của Đỗ Như.
Đỗ Như đang ngồi chờ trong tâm trạng thấp thỏm thì đèn phòng cấp cứu chợt tắt, bác sĩ bước ra, theo sau y tá đẩy xe giường bệnh đi theo. Lập tức, cô bước đến nhìn Tôn Duy một lúc rồi quay qua hỏi bác sĩ về tình hình của anh.
- May là đưa vào cấp cứu kịp thời và không trúng chỗ hiểm nên anh ấy đã không sao, nghỉ ngơi một thời gian là có thể khoẻ lại.
Đỗ Như thở phào nhẹ nhõm, không ngừng cảm ơn bác sĩ. Hiện tại Tôn Duy sẽ phải vào phòng hồi sức, ngày mai mới được thăm nom. Thấy Đỗ Như cứ nhìn theo chiếc xe giường bệnh bằng ánh mắt lo lắng, Trương Tân liền đặt tay lên vai cô trấn an. Cô chậm rãi ngồi xuống ghế chờ, lòng cứ thấp thỏm.
- Em yên tâm, anh ấy sẽ không sao đâu.
- Tại sao Tôn Duy lại liều lĩnh như vậy? Suýt chút nữa thì...
- Đó là vì anh ấy yêu em.
Đỗ Như tiếp tục giương mắt nhìn Trương Tân, anh cười nhẹ rồi ngồi xuống bên cạnh cô, sự việc lúc đó như đang tái hiện lại trước mắt anh.
- Khi đó, anh và Tôn Duy đều trông thấy Thái Bá cầm dao lao đến chỗ em. Tôn Duy không chần chừ giây phút nào mà đỡ nhát đâm ấy cho em. Còn anh, theo phản xạ lại né ra xa! Vào giây phút thấy anh ấy ngất đi, anh bỗng nhiên hiểu ra rõ ràng một chuyện...
Đỗ Như hỏi, là chuyện gì? Trương Tân chậm rãi quay qua cô, cười buồn:
- Rằng, vì sao em lại chọn Tôn Duy mà không phải anh! Cũng như biết được tình cảm của anh ấy dành cho em nhiều thế nào, đến nỗi bất chấp nguy hiểm để cứu em thoát khỏi nguy hiểm. Anh nghĩ rằng mình vẫn yêu em, vẫn sẽ hi sinh cho em, nhưng sự thật thì anh cũng chỉ nghĩ cho bản thân.
- Bất cứ ai ở trong tình huống của anh cũng đều phản ứng thế thôi.
- Nhưng chính bởi sự phản xạ cảm tính đó mới chứng minh được ai có tình cảm sâu đậm hơn! Và đó cũng chính là yêu! Vào thời khắc nguy hiểm nhất mới bộc lộ rõ nhất trái tim của một người... Anh từng hỏi Tôn Duy rằng, một kẻ chẳng có gì như anh ấy sẽ mang lại cho Đỗ Như điều gì? Và anh ấy trả lời: "Cô ấy cần người đàn ông che chở cho cô ấy cả đời!", Tôn Duy chính là người đàn ông đó đấy!
Lắng nghe lời bộc bạch từ Trương Tân, Đỗ Như im lặng không nói. Hẳn chính cô cũng không ngờ rằng, Tôn Duy có thể bất chấp nguy hiểm bảo vệ mình đến vậy. Khi nghe anh nói lời yêu, cô vẫn chưa hoàn toàn tin rằng trong trái tim anh chỉ có duy nhất hình bóng của mình, bởi cô mới là người yêu anh trước và cũng vì anh mà đau khổ bao lần. Nhưng cái khoảnh khắc Đỗ Như thấy Tôn Duy ngã xuống đất, máu loang đỏ bên hông, thì cô đã hiểu rằng: đối với người đàn ông đó, cô quan trọng đến dường nào!
- Trương Tân! - Đỗ Như nhìn sâu vào mắt anh chàng họ Trương, chưa bao giờ kiên định đến thế - Anh từng hỏi em có yêu Tôn Duy không, và bây giờ em muốn trả lời...
Trương Tân chợt đặt tay lên đôi môi ấy, hòng ngăn lại lời nói sắp thốt ra.
- Anh đã biết rõ đáp án rồi, dù vậy nếu nghe trực tiếp từ em thì anh sẽ thấy có chút tổn thương đấy. - Bắt gặp cái nhìn áy náy từ cô, anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô, mỉm cười - Lúc anh bỏ rơi em thì tình cảm của chúng ta đã chấm dứt. Anh đã không ở bên cạnh những khi em cần, và người luôn an ủi em lại là Tôn Duy. Đối với người đàn ông ấy, anh thua rồi! Đỗ Như, anh mừng vì em đã tìm thấy người có thể che chở cho em cả cuộc đời này!
Tròn xoe mắt trong một lúc, Đỗ Như cảm giác xúc động, mắt chợt nhiên cay xè. Tiếp theo, cô ôm lấy Trương Tân, như một lời cảm ơn. Còn đối với Trương Tân, cái ôm này như sự kết thúc tình yêu của anh dành cho cô.
Tôn Duy từ từ mở mắt ra, cảm nhận cái đau nhoi nhói ở bên hông. Sự việc của chiều hôm qua bắt đầu ùa về trong trí nhớ mông lung, anh đã đỡ nhát dao cho Đỗ Như! Giờ nghĩ lại, anh thấy mình cũng gan thật. Tiếp theo, anh chợt nghe tiếng Đỗ Như vang lên ngay bên cạnh:
- Chú thế nào rồi?
Quay qua, Tôn Duy bắt gặp một khuôn mặt trìu mến mang chút lo lắng. Bấy giờ mới nhớ ra điều quan trọng, anh liền dựng người thật khó khăn. Đỗ Như phải đỡ lấy anh, hỏi sao không chịu nằm nghỉ? Bỏ mặc điều ấy, anh đưa mắt nhìn khắp người cô xem thử thế nào.
- Em có bị thương ở đâu không?
- Thật là, người bị đâm là chú cơ mà, sao lại lo cho tôi chứ.
- Anh không đùa đâu, có thật sự là em không sao?
Cười khẽ, Đỗ Như ngồi lên giường rồi vòng tay ôm lấy Tôn Duy. Hai tay siết chặt, cô nghiêng đầu tựa trên bờ vai cứng cáp đó.
- Đây, chú có thể cảm nhận được một cơ thể hoàn toàn khoẻ mạnh?
Bất ngờ khoảng mấy giây, Tôn Duy khó hiểu liền hỏi đã xảy ra chuyện gì? Đỗ Như giữ nguyên nụ cười và chậm rãi nói:
- Khi lần đầu tiên chúng ta quan hệ, có lẽ tôi đã thích chú rồi. Dần dà nó trở thành yêu, để rồi tôi không thể quên được chú. Thấy chú vì Phan Ngọc Thuỳ mà đau khổ, tôi cũng khổ sở chẳng kém. Khi trở thành giám đốc, tôi cố tỏ ra xa cách chỉ bởi sợ bản thân lại bị tổn thương. Nhưng dù cố quên thì tôi cứ càng nhớ chú quay quắt... Tôi luôn tự hỏi, chú có cảm giác ra sao đối với tôi? Đến khi nghe chú bày tỏ, tôi vừa vui nhưng cũng vừa lo lắng. Tôi sợ đó chỉ là lời bồng bột trong cơn say! Nhưng khi chú vì tôi mà để Thái Bá đâm một nhát, tôi mới hiểu rõ tình cảm của chú.
Tôn Duy ngồi bất động, bên tai lắng nghe những lời thì thầm kia mà cảm giác mông lung quá đỗi. Anh không biết lý do gì khiến Đỗ Như bộc bạch hết những tâm sự cho mình biết, những nỗi lòng giấu kín mà cô chẳng bao giờ để lộ ra. Thế nhưng nhờ vậy mà anh lẫn cô đều trở nên thấu hiểu nhau hơn. Tôn Duy nghe rõ tiếng đập đều đều phát ra từ trái tim đó, thật dịu dàng anh đưa tay ôm cô chặt hơn để cả hai đừng tách rời nữa.
- Được rồi, kể từ giờ chúng ta sẽ bắt đầu lại, vì tình yêu của chúng ta chứ không vì bất kỳ điều gì khác, được không Đỗ Như?
Đỗ Như liền gật đầu, cuối cùng bản thân cũng tìm thấy tình yêu của đời mình! Tiếp theo, cô chợt nghe Tôn Duy bảo rằng:
- Anh nghĩ em nên đổi cách gọi đi là vừa, cứ "chú" mãi như thế à?
- Tôi chưa quen đâu, phải từ từ chú ạ.
- Haiz... Nhưng không ngờ cô chủ Đỗ đã thích anh từ sớm như vậy đấy.
- Đừng có tưởng bở, chắc đầu óc tôi cũng bị hỏng rồi nên mới thế.
Tôn Duy lại cằn nhằn, Đỗ Như cười khúc khích, vẫn tựa đầu trên vai anh.
Cuối cùng Thái Bá cũng bị bắt, lúc bị giải đến đồn cảnh sát ông ta vẫn không ngừng gào thét trong kích động. Hẳn, cả phần đời còn lại người đàn ông quỷ quyệt và dục vọng này sẽ phải ở đằng sau chấn song sắt.
Sau khi điều tra xong xuôi, cảnh sát kết luận chính Nguyễn Thái Bá đã thuê người bỏ chất viêm da vào sản phẩm EyeMax Girl hòng hãm hại công ti Hoàng Hiệp. Còn lý do cho hành động đó thì chưa rõ bởi tinh thần ông ta đang khá hoảng loạn, người ta bảo rằng có lẽ ông chỉ muốn loại bỏ một đối thủ nặng ký trên thương trường.
Khi giới truyền thông đưa tin về sự việc này, Đỗ Như cùng Trương Tân tổ chức cuộc họp báo nhằm lấy lại thanh danh lẫn uy tín cho Hoàng Hiệp, đồng thời tiết lộ thông tin về sản phẩm Spring Candles không phải do Nior sản xuất mà là Hoàng Hiệp. Trương Tân nói rõ đây không phải lừa đảo mà chẳng qua muốn khách hàng sử dụng thử và đánh giá bằng sự công bằng.
Hết việc "bị oan" nay thêm chuyện Hoàng Hiệp mới là công ti cho ra lò mỹ phẩm đang được ưa dùng hiện nay Spring Candles, khiến cho cái tên Hoàng Hiệp bỗng chốc xuất hiện rầm rộ trên báo chí lẫn Internet...