Ánh nắng bên khe cửa sổ bằng gỗ nâu kia xuyên qua lớp rèn chiếu thẳng đến gương mặt thanh tao của Tạ Kiến Minh.
Anh nheo mắt một lúc rồi từ từ đảo mắt ra nhìn xung quanh đến khi nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn trong trẻo của Dương Di nằm bên cạnh thì khựng lại nhìn cô rất lâu.
Cũng h rồi cô vẫn chưa dậy, trong trí nhớ của Tạ Kiến Minh thì cô thường xuyên dậy rất sớm cơ mà giờ lại ngủ say sưa như thế thì chắc chắn trong thời gian qua Trần Chí Phong sắp xếp cho cô sống rất tốt.
Tốt đến nỗi mọi thứ xung quanh Hạ Dương Di đều thay đổi từ cách ăn mặc đến cách giao tiếp với người khác cũng chần trừ dè dặn hơn, cô không còn kiêu ngạo tự tin như lúc trước luôn toát ra khí chất tiểu thư vừa thông minh vừa lanh lợi nữa …cũng chẳng còn cười nhiều như lúc trước.
Không phải đã nói bệnh tình của cô đã hết hoàn toàn rồi sao? Nhìn xem!!
Giống như là đánh mất một Hạ Dương Di trước đó đi thanh vào đấy là một con người khác mang hình dáng của cô vậy.
Tạ Kiến Minh nằm nghiêng người chóng tay lên mặt nhìn cô một hồi lâu rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng, đến gần h khi cô dậy đã không thấy ai nữa rồi.
Vừa đi ra khỏi phòng vừa mơ màng còn mớ ngủ, từ đâu Hàn Lâm chạy nhào đến hù cô một tiếng rõ to thế mà cô lại không giật mình.
Dương Di tỏ ra nét mặt khó hiểu nhìn Hàn Lâm.
- ‘’ Cậu bị sao vậy ‘’
Hàn Lâm giựt giựt môi không tin được trả lời.
- ‘’ Sao chị không giật mình ‘’
Tạ Kiến Minh cầm đồ ăn sáng đi vào, Dương Di và anh không hẹn mà cùng đồng thanh nói.
- ‘’ Ấu trĩ ‘’
Hàn Lâm ‘’…’’
Cậu bước đi định tiến vào trong bếp tự nhiên khựng bước chân lại quay đầu nhìn Dương Di định mở cửa vệ sinh, Hàn Lâm cất giọng.
- ‘’ Nhưng tại sao chị lại bước ra từ phòng của anh Kiến Minh ‘’
Cả hai người nghe xong liền đứng hình mấy giây làm không khí xung quanh im lặng phanh phách, giọng của Tạ Kiến Minh cất lên làm phá vỡ bầu không khí ấy.
- ‘’ Hôm qua tráo phòng lại ‘’
Dương Di thở phào mở cửa nhà vệ sinh rồi đi vào, Tạ Kiến Minh liền kéo Hàn Lâm vào trong bếp thúc dục ăn sáng.
Hàn Lâm //Vừa sáng cũng thấy anh ấy chui ra từ phòng đó mà, chẳng lẽ mình nhìn nhầm//
…
Tạ Kiến Minh cùng Hàn Lâm ăn sáng xong liền định đi hỏi mọi người xung quanh về cặp vợ chồng già kia, người chồng có tên Tần Minh Tiễn.
Trời vẫn còn nắng, hai người đi được chỉ phút lại tự dưng quay về lôi Dương Di đi theo.
Cái ý nghĩ đi đâu cũng phải đem theo Dương Di chắc chắn là do Tạ Kiến Minh nghĩ ra rồi.
Cô bực bội đi theo sau lưng hai người quanh khu hỏi thăm địa chỉ nhà của cặp vợ chồng già kia mà cũng chẳng hỏi ra được gì, ai ai cũng lắc đầu nhún vai không biết hai vợ chồng kia là ai.
Đi ngang qua cửa hàng tiện lợi thì Hàn Lâm kêu vào mua nước.
Dương Di và Tạ Kiến Minh đứng ở ngoài chờ thằng nhóc kia mua nước ra, chờ phút Hàn Lâm trên tay cầm túi đựng đồ lon ton chạy đến.
Dương Di nheo mắt vì cái nắng nhìn Hàn Lâm chạy đến.
//Nhìn ngốc ngốc sao lại được làm trợ lý của tên họ Tạ kia nhỉ//
Cô lại quay đầu nhìn Tạ Kiến Minh với ánh mắt kì dị.
//Chắc chắn là không ai chịu nổi cái nết điên của hắn nên đành phải tuyển tên ngốc kia//
Đang nói xấu Tạ Kiến Minh thầm trong bụng thì bên má trái của cô có một vật gì rất lạnh áp sát lên làm cô giật mình quay đầu lại.
Hàn Lâm đưa lon nước vị đào áp sát gò má cô.
- ‘’ Chị Dương Di của chị nè ‘’
Dương Di cầm lấy lon nước tiện lời ‘‘cảm ơn’’ một cái rồi dùng ngón tay khui lon nước kia ra.
Vừa khui chưa được một giây ga từ trong lon nước văng tung toé ra, nước phì lên hết người Dương Di và Tạ Kiến Minh ngồi sát bên.
Cả hai dùng ánh mắt sắc bén tức giận từ từ ngước lên nhìn Hàn Lâm.
Cậu nuốt nước bọt cười cười ngốc rồi ấp úng cất giọng.
- ‘’ Em …em không biết cái lon nước nó …nó ‘’
Cậu quay đầu chạy đi mất vừa hét lớn.
- ‘’ Em xin lỗi tha cho em đi ‘’
Tạ Kiến Minh nhanh chân chạy rượt theo tên nhóc ngốc kia.
Dương Di bị ướt hết người vẫn còn đơ ra nhìn hai người kia ồn ào người chạy người rượt, người thì xin lỗi còn người thì mắng chửi.
//Hai tên vừa điên vừa ấu trĩ//
Cô thở dài một hơi chán nản.
- ‘’ Asss ướt hết rồi khó chịu thật sự ‘’
Dương Di nhăn nhó mặt mày nhìn về phía hai người kia hét lớn.
- ‘’ Bắt tên nhóc đó lại đánh một trận đi ‘’
Vừa dứt lời cô đứng dậy chạy theo cùng Tạ Kiến Minh rượt Hàn Lâm khắp cả một khu toàn tiếng hai người chửi còn một người xin tha.
Dương Di thở hổn hển khó khăn nói từng chữ.
- ‘’ Nhóc con cậu…đứng lại đi tôi tha cho cậu ‘’
Hàn Lâm cũng không khác gì cũng mệt nhọc thở ra từ hơi quay đầu nhìn hai người trả lời.
- ‘’ Thật …thật không ‘’
Cô gật đầu mỉm cười vãy vãy tay.
- ‘’ Ừ không rượt nữa tôi tha cho cậu, lại đây ‘’
Hàn Lâm nhìn cô cười cười khờ khạo từng bước lại gần.
Tạ Kiến Minh thừa cơ hội nhào đến bắt lấy cậu đánh cho một trận.
Hàn Lâm vùng vẫy không thoát ra được bất lực cười lớn vừa xin tha.
- ‘’ Đừng đánh nữa …haha chị Dương Di cứu em ‘’.