Khán giả đứng đằng sau giơ cây đuốc lên
Huyết cầu thần Hắc Ám cho gã bị Cố Khế lấy mất, còn bị rơi nát bấy, việc này đủ để Fedi tức giận đến hai mắt đỏ ngầu — chỉ là trong mắt Đằng Đông thì chả thấy biến hóa chút nào cả, bởi vì cặp mắt của gã vốn dĩ là đỏ hết rồi mà.
Fedi rất muốn lao ra khỏi ma pháp trận để g iết chết Cố Khế và Đằng Đông, nhưng, 1 là sức chiến đấu của gã tuyệt đối không so được với Cố Khế, 2 ma pháp trận này chỉ còn thiếu một bước nữa là có thể hoàn thành, thời điểm này gã không thể rời đi, kiếm củi ba năm thiêu 1 giờ.
Fedi lôi một cái dao găm ra, đâm mạnh vào cánh tay mình.
Đằng Đông không hiểu lắm: "Nếu gã làm việc khác cũng quyết đoán như vậy, cộng thêm với vận khí bản thân, việc thống trị đại lục này không phải nằm trong tầm tay sao? Tại sao cứ nhất quyết phải đi đường tắt nhở?"
[Có lẽ gã không muốn giống người thường đi]
[Lối suy nghĩ của gã tui không thể hiểu được]
[Đừng lý giải, gã sẽ kéo thấp chỉ số thông minh của ngươi, rồi dùng sự thông minh thấp cùng kinh nghiệm phong phú của gã đánh bại ngươi!]
[Có lý]
[6666 giải thích này tui cho trọn điểm]
Máu tươi chảy dọc từ cánh tay Fedi xuống ma pháp trận, Cố Khế cũng không ngăn cản, trái lại y còn lui về đứng bên cạnh Đằng Đông.
Đằng Đông hỏi: "Vậy sao bây giờ anh không cản gã lại?"
Cố Khế giải thích: "Khi ma pháp trận mở ra rất đẹp."
Đằng Đông nhớ lại trận pháo hoa mình xem trước đó, nhất thời có chút ngại ngùng: "Có ảnh hưởng không tốt gì không?"
Cố Khế mỉm cười nói: "Đừng ngại."
[Tui còn tưởng rằng phát sóng trực tiếp vào giờ này sẽ tránh được một kiếp]
[Cố nam thần không tú ân ái không phải nam thần tốt]
[Hình tượng của Cố nam thần trong mắt ta đã biến hóa cực lớn, tui thiệt muốn gọi y là Cố ân ái]
[Một like cho Cố ân ái]
Đằng Đông đúng lúc đọc được câu này, phát hiện khi dùng tiếng trung đọc "Cố ân ái" liên tục phát âm khá giống từ "Lăn", cậu bậm bậm môi, làm cho nụ cười của mình không quá khoa trương.
Nhưng cuối cùng Đằng Đông vẫn không thể nhịn được, cậu khoác một tay lên vai Cố Khế, hơi ngước đầu lên nói: "Cố ân ái."
Cố Khế nghiêng đầu nhìn cậu, tầm mắt đảo qua làn đạn trong phòng phát sóng, nhíu mày, trả lời: "Đằng cẩu lương."
Đằng Đông: "...." Cố nam thần, hình tượng của anh không đáng 1 xu phải không? [Khoảng cách sinh ra mĩ]
[Trước kia chưa hiểu Cố nam thần, trong ấn tượng của tui y luôn là một đóa cao lĩnh chi hoa*, hiện tại tui đã biết, ảo tưởng luôn là xinh đẹp nhất]
*cao lĩnh chi hoa: dùng để ví von việc chỉ có thể ước mơ, đứng nhìn từ xa, không thể với đến được.
[Sự thật đau lòng]
[Nhưng dù vậy, không hiểu sao tui lại càng thích Cố nam thần hơn]
[Có thể là do khí tiếp đất*?]
*khí tiếp đất: chỉ những nhân viên công chức... khá thân thiện, hòa đồng với dân chúng [Không phải khí tiếp đất, Cố nam thần chỉ như vậy trước mặt Đằng Đông mà thôi, trước mặt chúng ta, y vẫn là cao lĩnh chi hoa]
[Không cần sát ớt vào trái tim tui]
[Tui không muốn biết chân tướng không muốn không muốn không muốn]
Sau khi hai người trêu trọc nhau xong, Fedi bởi vì mất máu quá nhiều mà sắc mặt tái mét, đã ngồi xổm xuống ma pháp trận, tuy nhiên hai mắt gã lại bùng lên ánh sáng nóng rực.
Đột nhiên có một tia sáng đỏ như máu xuyên từ mặt đất lên thẳng những tầng mây, cùng lúc đó trên trời cũng giáng xuống một tia sáng màu tím âm u, nhắm thẳng vào chính giữa ma pháp trận, tia chớp càng ngày càng lớn, càng ngày càng dài, giống như có một lỗ hỏng lớn xuất hiện thình lình giữa không khí.
Cảnh tượng quả thực là rung động lòng người, nhưng mà hơi thở hắc ám tàn ác phát ra từ trung tâm trận pháp khiến cho lòng ngực Đằng Đông hơi khó chịu, có chút không thoải mái.
Không khí giống hệt một trang giấy mỏng, bị tia chớp dễ dàng đánh tan, giữa khe hở của tia chớp có một bàn chân bằng xương trắng, theo sự xuất hiện của bàn chân đó, là một cỗ khí hắc ám nồng đậm tràn ra.
Cố Khế từ phía sau đem Đằng Đông ôm vào trong lòng, khi sương mù sắp bao vây bọn họ, thì bỗng quay cuồng rồi tan ra, Cố Khế tựa đầu lên vai cậu: "Chỉ triệu hồi được một con Cốt Long."
Mặc dù chỉ thấy được một bàn chân, nhưng một bàn chân thôi đã chiếm hơn phân nửa ma pháp trận, điều đó đủ để Đằng Đông hình dung ra được thân hình của con Cốt Long đó lớn đến mức nào.
Không biết nó trông giống khủng long bạo chúa, hay giống khủng long ba sừng hơn. Suy nghĩ của Đằng Đông cứ thế bay xa bay xa.
Sinh vật vong linh mà Fedi triệu hồi ra, cũng không hoàn toàn như mong muốn, nhưng Cốt Long cũng khá tốt, gã chắc chắn trên đại lục này không ai có thể đối kháng trực tiếp 1×1 với nó được.
Fedi cực kì nôn nóng, gã đã tưởng tượng tới cảnh bản thân đem theo con Cốt Long này hô phong hoán vu khắp nơi, mà điều đầu tiên gã làm chính là để cho con Cốt Long này nghiền chết hai con sâu đáng ghét đứng ngoài kia!
Fedi quay sang nhìn Đằng Đông và Cố Khế, màu đỏ trong mắt đã lui đi không ít, vì vậy nên người khác có thể dễ dàng nhận ra thù hận nồng đậm trong đó.
Ác ý trong ánh mắt đó khiến cho không ít khán giả dù cách màn hình vẫn hơi rùng mình.
[Không sợ không sợ có Cố nam thần ở đây không cần phải sợ] [Diễn viên đóng vai phản diện trong phim truyền hình nếu có thể diễn được như vậy, tác phẩm sẽ được thêm không ít điểm đâu a!]
[Phát sóng trực tiếp của Đông Đông không những được đề cử cho tác giả viết sách truyện, biên kịch, mà còn được đề cử cho diễn viên xem]
[Tuy rằng khí thế của gã khá ổn, nhưng tui vẫn cảm thấy Cố nam thần chỉ cần một giây thôi là có thể đánh chết gã]
Ánh sáng đỏ từ ma pháp trận nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại một cái khe hở từ tia chớp kia, theo sự biến mất của ánh sáng đỏ, tốc độ rạn nứt của khe hở cũng ngày càng nhanh, đã sắp có thể thấy hoàn toàn hình dạng của Cốt Long.
Cố Khế buông Đằng Đông ra, nghiêng mình tiến lên, nâng chân, dẫm nát xương đùi của Cốt Long, sau đó nhẹ nhàng đá một cái.
Phân nửa người của Cốt Long đã truyền tống tới tiểu thế giới này bị đá ngược trở về, còn mơ hồ nghe thấy âm thanh lộc cộc giống như cái gì đó bị lăn ra.
Fedi không thể tin nổi nhìn một màn xảy ra trước mắt mình: "....."
Gã mấp máy miệng, tuy nhiên một chữ cũng không nói được, gã bổ nhào lên phía trước, muốn túm lấy chân Cố Khế, cho dù không thể triệu hồi được Cốt Long, nhưng đem Cố Khế ném vào vị diện vong linh được gã cũng không lỗ!
Mắt cũng lười mở, Cố Khế nhẹ nhàng nghiêng người qua một bên, Fedi lướt qua y, tự mình làm mình ngã sấp mặt vào trong cái khe kia.
Cố Khế giơ tay chạm nhẹ một cái, cái khe vốn đủ để mấy người đi vào nháy mắt biến mất không còn thấy tâm hơi gì nữa, những việc xảy ra nảy giờ giống y như một bộ phim.
Những người bị Fedi sát hại dùng để mở ma pháp trận đều bị hóa thành bột phấn, tiêu tan trong gió đêm, mà những nét vẽ của ma pháp trận cũng hiện ra hoàn toàn trên mặt đất — bức vẽ được vẽ khá cẩu thả vụng về, hoa văn không còn hoa lệ như trước, cũng không còn loại cảm giác thần kì nữa.
Đằng Đông trừng mắt nhìn: "Xong rồi?"
Cố Khế gật đầu: "Xong rồi."
Đằng Đông: "Cảm giác giống như đang đọc một cuốn tiểu thuyết đến đoạn cao trào, thì nhân vật chính trở về nhà cưới vợ sinh con."
Cố Khế đến gần Đằng Đông: "Em còn có một việc quan trọng hơn cần làm."
Đằng Đông: "?"
Cố Khế: "Tranh thủ thời gian học tập, tiểu thế giới này là một thế giới không tồi có thể học tập ở đây."
Đằng Đông: "Sao em có dự cảm không lành nhở?"
Cố Khế: "Anh đã lập ra một bản kế hoạch học tập đặc biệt dành riêng cho em rồi."
Trên đường quay về trấn nhỏ, Đằng Đông nghe Cố Khế nói kế hoạch học tập của mình, tức khắc liền choáng váng.
Đằng Đông: "Bây giờ em muốn đổi một người bạn trai khác còn kịp không?"
Cố Khế: "Em có thể thử xem."
Đằng Đông: "....."
~~~~~
Từ sau trận bạo động kia, Andy không còn thấy Fedi nữa, nhưng hắn vẫn giữ vững niềm tin rằng cái tên ghê tởm kia chắc chắn đang trốn ở nơi nào đó để lên âm mưu hại người.
Lần thứ hai hắn biết được thông tin liên quan đến Fedi là hơn một tháng sau, giáo đình Quang Minh phát hiện ra nơi ẩn náu của giáo đình Hắc Ám, đó là một lâu đài cổ nằm ở sâu trong núi, thuộc quyền sở hữu của một bá tước già, vị bá tước này đã qua đời vào mấy trăm năm trước, lâu đài cổ này liền bị tên con trai thờ phụng thần Hắc Ám của ông đưa cho giáo đình Hắc Ám.
Ở đây, Andy gặp được mấy mỹ nữ từng thuộc về Fedi.
Phần lớn mỹ nữ đã không còn thấy bóng dáng, từ lời những mỹ nữ ở lại nói, Andy biết được nửa tháng trước, mấy vị mỹ nữ này giống như được thức tỉnh vậy, cảm thấy cực kì ghê tởm với việc bản thân lúc trước ở bên cạnh Fedi, những người có thể rời đi, người thì quay về quê hương của mình, người thì đi thám hiểm những nơi khác.
Những người còn ở lại chỗ này hoặc là thân thể không tốt, hoặc là không có thiên phú chiến đấu, từ sau khi Fedi biến mất, giáo đình Hắc Ám đã bỏ quên nơi này, các nàng ở lại đây cũng không tệ lắm.
"Ta tận mắt chứng kiến, gã gi ết chết chị của ta, dùng máu của nàng mở ra ma pháp trận." Cô gái có bộ dáng thanh lệ nhịn không được nghiến răng nghiến lợi, "Nhưng mà sau đó gã bị đẩy mạnh vào trong một cái khe, nam nhân kia nói bên kia khe hở là vị diện vong linh, gã bị đẩy vào vị diện vong linh!"
Thông qua lời kể lại của cô gái, Andy biết được một chuyện không thể tưởng tượng được, nhưng hắn cũng không tin hoàn toàn, hắn hoài nghi thần trí của cô gái này có lẽ hơi bị hỗn loạn.
Tuy nhiên ngoại trừ nàng, một ít người bị giáo đình Hắc Ám bắt tới đây cũng chứng kiến như vậy.
Về cái người thần bí giúp bọn họ giải quyết tên Fedi kia, bọn họ chỉ nói vài câu, trong đầu Andy liền xuất hiện hình dáng của hai người.
Hai kỵ sĩ tóc đen mắt đen thần bí.
Dù cho sự kiện trong miệng bọn họ nói khả năng phát sinh không cao, nhưng sâu trong tâm Andy đã tiếp nhận kết quả rằng Fedi đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, hắn vô cùng sung sướng, cũng cầu nguyện với thần Quang Minh hãy phù hộ cho Fedi ở vị diện vong linh có được cuộc sống "Vui vẻ hạnh phúc".
Nhưng mà kể từ ngày đó, Andy cũng không gặp lại hai người kỵ sĩ kia nữa.
Andy quỳ gối trong giáo đường Quang Minh, sau khi kết thúc cầu nguyện xong trong đầu hắn bỗng hiện ra một ý nghĩ, hai người kia, có phải là người được thần Quang Minh phái tới để cứu vớt thế giới này không?
Nghĩ xong hắn cũng cảm thấy buồn cười.
Làm sao có thể được chứ.
~~~~~
Một trong hai người được Andy nhớ thương hiện đang dựa vào một thân cây thở hổn hển.
Đằng Đông: "Em muốn đổi bạn trai!"
Cố Khế: "À, em còn hai tiết thực hành ngoài trời nữa."
Đằng Đông: "Đổi bạn trai!"
Cố Khế: "Buổi tối có một tiết lý thuyết."
Đằng Đông: "Bạn trai." Cố Khế: "Anh đây."
Đằng Đông: "..."
[Thắp nến]
[Thắp nến]
[Thắp nến]
[Chưa bao giờ cảm thấy làm bạn trai của Cố nam thần là việc tốt]
[Cố nam thần đáng sợ quá a]
[Đông Đông không muốn không muốn bị /thao/ luyện đáng yêu quá đi]
[Hình như có người đã vạch trần được gì đó]
[Có đáng yêu hơn nữa cũng là của Cố nam thần]
[Nếu thầy giáo của tui đổi thành Cố nam thần, tui đã sớm được tốt nghiệp còn là được tốt nghiệp hạng nhất, chính là tui cũng sẽ chết luôn]
[Đông Đông cố lên]
Cố Khế: "Hết thời gian nghỉ ngơi, tiết thực hành bắt đầu."
Đằng Đông: "...Em sắp chết rồi."
Cố Khế: "Tiếp nhận mặc cả."
Đằng Đông: "?!"
Cố Khế: "Một cái hôn bằng được thêm 5 phút nghỉ ngơi."
Đằng Đông: "...Thể diện là cái gì, có thể ăn được sao, có ích gì chứ! Không quan tâm!"
Đằng Đông nhào mạnh lên người Cố Khế.
[Đi học cũng không quên tú ân ái, không hổ là Cố ân ái và Đằng cẩu lương]
[Cạn lời]
[Giơ cây đuốc lên]
[Đến đến chúng ta đốt đốt đốt, cùng nhau đốt đốt đốt]
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Khủng long bạo chúa
Khủng long ba sừng