“Thôi thì nó cũng hỏng rồi, cũng chẳng làm được gì nữa, đành phải xóa hết lại từ đầu thôi.”
Nói vậy, tên cận thần khẽ niệm chú, khiến cho một thứ gì đó màu đen chảy ra từ cây quỷ kiếm và bám dính vào Anna.
Đúng lúc đó, tựa như Anna đang cố đưa tay về phía tôi, và…
All..en…
Tôi cảm thấy như Anna vừa nói vậy.
Nhưng cô ấy không hề thốt ra điều gì cả.
Đôi mắt của nàng vẫn đục ngầu, và chắc thị giác của cô ấy vẫn không thể nào hoạt động được.
Dẫu vậy, Anna vẫn đang đưa tay mình về phía tôi, dù cho tôi đang tàng hình với [Ẩn mật].
Hệt như nàng biết rằng tôi đang ở đây vậy.
Hệt như nàng đang chờ để nhận được sự cứu giúp của tôi.
Tôi thật sự muốn biết cách để hủy bỏ phép thuật này, nhưng tôi không thể đứng nhìn được nữa!
Tôi không thể để bọn chúng làm hại đến Anna nữa!
Tôi lấy Kalashi ra và nã vào hai tên kia, mỗi tên hai phát.
Tên Thái tử dính đạn vào phần ngực trái và ngay giữa cổ, còn tên cận thần kia thì bị bắn ở phần lưng và vai trái.
“Gah. Ngươi… từ khi nào?”
Tên cận thần mở to mắt nhìn tôi, người đột nhiên xuất hiện. Ngược lại, tên Thái tử đang nằm bất động trên một vũng máu lớn. Có vẻ như hắn đã chết rồi.
Bằng
Tôi bắn vào đầu gối phải.
Bằng
Tôi bắn vào đầu gối trái.
Bằng
Tôi bắn vào vai phải.
Hắn giờ không thể chống cự được nữa.
Hơn nữa, có vẻ như hắn đang mất máu rất nhanh. Tôi không nghĩ hắn sẽ còn sống trong vài phút tới nữa đâu.
Sau khi xử xong hai tên kia, tôi liền chạy về phía Anna và tháo cây quỷ kiếm kia ra khỏi người Anna.
“Anna! Tỉnh lại đi! Anna!”
Nhưng đáp lại tôi là đôi mắt trỗng rỗng của nàng.
“Nhà ngươi! Nhà ngươi đã làm gì đối với Anna?!”
Tôi lôi con dao găm ở thắt lưng ra và dí nó vào ngay giữa thái dương của tên cận thần.
“Hahaha. Hay thật này. Ngươi là Allen, bạn trai của nó à? Thật tiếc là, ngươi đã quá trễ rồi. Nó giờ đã không còn chút ý chí nào nữa.”
“Trả lời ta mau!”
“Hmm. Ta chỉ phá hủy trái tim của nó để thanh quỷ kiếm hoàn toàn chiếm hữu nó. Có vẻ như nó cũng thích ngươi lắm đấy, nhưng tiếc thay nhà ngươi đã quá trễ rồi. Nhưng mà không sao. Giờ nó đã là của ngươi rồi đấy. Nhưng mà, chắc giờ nó cũng chỉ còn là máy đẻ cho ngươi thôi. Hahaha.”
“Thằng chó này!”
Trong cơn tức giận, tôi lấy dao rạch khuôn mặt của gã đàn ông.
“Guh, hahaha. Nhưng mà ngươi cũng không thoát được khỏi đây đâu. Sao không thử chơi nó lần cuối đi, coi như là món quà của ta dành cho ngươi.”
Nghe hắn nói vậy, tôi chợt nhận ra có người đã nghe thấy tiếng súng.
Những tiếng bước chân đang đồ dồn về nơi tôi đang đứng.
“Hà… Ngươi đã giết được Thái tử. Hãy tự hào về điều đó. Một vật chủ thật tuyệt vời, tại sao… nó…”
Gã đang ông liệm dần đi rồi bất tỉnh. Có vẻ như gã đã mất quá nhiều máu.
Tôi tiễn hắn đi bằng một viên đạn vào tim.
Sau đó, tôi chặt đầu bọn chúng bằng phong thuật rồi cất vào túi ma thuật.
Tôi đã giết quá nhiều người rồi.
Tôi giờ chẳng còn cảm xúc về việc này nữa.
Chẳng khác gì đang mổ xẻ một con quái vật thôi vậy.
Tôi chỉ cần quan tâm đến một thứ duy nhất.
Đó là đưa Anna về nơi an toàn. Tất cả chỉ có vậy.
Tôi phải biết được điều gì là quan trọng nhất.
Đó là những gì mà mẹ đã nói với tôi, và đó cũng là thứ đã thúc đẩy tôi đến lúc này.
Sao đó, từ những nguyên liệu từ các bức tường quanh tôi, tôi chế tạo ra một cái bọc để mang thanh quỷ kiếm theo.
Mang theo thanh quỷ kiếm có lẽ là một quyết định liều lĩnh.
Nhưng với cách này thì tôi sẽ không phải chịu tiếp xúc trực tiếp với thanh kiếm. Hơn nữa, thứ chất màu đen đã ngưng chảy ra từ thanh kiếm kể từ lúc tên cận thần kia chết.
Và nếu như thanh quỷ kiếm này vẫn còn ở Đế quốc, Anna sẽ có thể tiếp tục bị tấn công.
Vậy nên để ngăn cản tương lai đó, tôi phải đem nó theo.
Vừa lúc tôi chuẩn bị tẩu thoát cùng với Anna… một tên lính đã xuất hiện.
“Điện ha! Günther-sama!”
Không thể dừng lại ở dây được.
Tôi bắn tên lính bằng khẩu Saiga.
Tôi cõng Anna lên vai, vượt qua tên lính đang nằm sõng soài và bắt đầu chạy khỏi nơi này.
Hướng về phía cầu thang, tôi để ý thấy nhiều binh lính đã tụ tập ở nơi đây.
Tôi bắt đầu bắn và thổi bay bọn chúng đi, trong lúc chờ thời cơ để sử dụng [Ẩn mật].
Thế nhưng với số lượng địch quá đông, tôi không thể làm vậy.
Đương nhiên, tôi có thể dễ dàng trốn thoát nếu tôi bỏ Anna lại.
Nhưng sao tôi có thể làm vậy được.
Tôi giờ không thể sống thiếu nàng nữa.
Và cứ như vậy, tôi từ từ tiến được tới sân sau của tòa tháp.
Ngay lúc đó.
“R, rồng!”
“Cái gì? Sao lại có rồng ở Kinh đô Đế quốc?”
“Nửa số quân, triển khai để chống lại bọn rồng!”
Melissa-chan và Jerome!
Cảm ơn hai người nhiều!
Tôi đổi vũ khí từ Saiga sang Kalashi và tiếp tục mở đường máu. Súng tự động có tốc độ ra đạn nhanh hơn và độ chính xác cao hơn.
Nhờ vào việc có ít người ngăn cản hơn, tôi chặn được bước tiến của quân địch. Tôi đổi tư thế bế Anna, rồi liền kích hoạt [Ẩn mật].
Cuối cùng, tôi đã đến được nơi chôn Buitor.
Nhưng có lẽ bọn chúng cũng đã đoán được đích đến của tôi là nơi sân sau, bọn chúng đã cài quân ở đây để mai phục.
Tuy vậy, do tôi đang tàng hình, tình thế lại đang có lợi hơn cho tôi.
Tôi sử dụng [Giả kim thuật] để chế tạo lựu đạn và ném chúng về phía quân địch.
Tôi cúi xuống, lấy một tay che tai, rồi mở to miệng và đóng chặt mắt. Tay còn lại, tôi che lấy một tai của Anna, tai còn lại của nàng thì tôi đã bít bằng đất.
Khí nén trong quả lựu đạn phát nổ, bắn văng đi hàng ngàn mảnh sắc ra không gian xung quanh.
Tôi ngẩng đầu lên để kiểm tra. Bọn lính đã gục hết rồi, thi thể bọn chúng nhìn cũng hơi ghê rợn.
Tôi tiếp tục mở đường máu bằng Kalashi, bắn hạ tất cả những tên địch ngáng đường, và hướng về chỗ Buitor đang được giấu.
“[Giả kim thuật]”
Trước khi đào Buitor lên, tôi xây một lớp tường bằng đất cao khoảng ba mét lên xung quanh.
Nó sẽ làm chắn tầm nhìn của lính địch và bảo vệ chúng tôi lúc cất cánh, khoảng thời gian mà tôi yếu nhất.
Tiếp đó, tôi đào Buitor lên, để Anna vào vị trí, cài dây an toàn, rồi tôi bắt đầu vào vị trí để phát động Phong thuật và cất cánh.
Cố lên! Đừng vội quá! Bình tĩnh thôi!
Cất cánh lên thẳng là một quá trình cần rất nhiều sự tập trung.
Tôi từ từ tăng công suất gió và điều khiển mức năng lượng của từng động cơ. Và giờ Buitor đã ở trên không.
“Bọn đột nhập đâu rồi!”
“Thưa đội trưởng! Có một bức tường lạ ở phía sân sau!”
Buitor đạt cao độ vượt quá bức tường đất.
“Đó là!”
“Ta không biết đó là gì, nhưng bắn hạ nó mau!”
Tôi tức tốc bật động cơ phản lực.
Tôi cảm nhận được lực G đang tác động lên cơ thể, và Buitor đang dần tăng tốc.
Tuy vậy, quân địch đã kịp lúc bắn những mũi tên về phía chúng tôi.
“Đừng hòng thoát!”
Sau tiếng hô là một mũi tên nhắm thẳng về phía Anna.
Tôi vặn người để đỡ mũi tên đó.
“Guu!”
Mũi tên đâm sâu vào phía hông trái của tôi, đem đến là vô vàn đau đớn.
Nhưng không sao cả. Tôi vẫn còn sống.
Tôi sẽ đem được Anna về, dù cho phải trả đến giá nào đi nữa!
Tôi dồn hết tâm trí vào việc điều khiển động cơ, và Buitor đang dần lấy thêm tốc độ và cao độ.
Nhưng quân Đế chế chắc chắn sẽ không để cho chúng tôi dễ dàng trốn thoát như vây.
“Đừng để bọn chúng thoát. Bắn!”
Nghe lệnh, một loạt tên được bắn lên không trung.
Chết tiệt!
Ngay thời điểm tôi co người lại để chờ cơn mưa tên đến, thì một cái bóng to lớn bỗng chắn hết tầm nhìn của tôi!
Cái bóng đó nhẹ nhàng bắt hết những mũi tên đang lao đến.
“Jerome-kun!”
“A, Allen-san, cậu có sao không? N-Người thương của cậu đâu rồi?”
“Tôi đã tìm lại được cô ấy rồi đây.”
“Vậy, vậy thì, chúng ta nên đi về thôi nhỉ? Hay chúng ta sẽ hủy diệt mọi thứ?”
“Không, mục tiêu của chúng ta không phải là vậy. Jerome-kun, những mũi tên kia thì sao? Cậu có sao không?”
“Không, không sao. Vảy của tôi cứng mà.”
“Được rồi, vậy thì rời khỏi nơi quái quỷ này thôi.”
Buitor tăng tốc độ và cao độ.
Chúng tôi đã thoát khỏi tầm hoạt động của vũ khí quân đội Đế quốc và vào vùng an toàn.
Sau khi đã xác định được an toàn, tôi ngoái lại nhìn Kinh đô Đế quốc.
Đập vào mắt tôi là một biển lửa đang nuốt chửng những cung điện, dinh thự, nơi mà các quý tộc sinh sống.
Ở phía trung tâm kinh đô, nơi từng là một tòa tháp lớn với những phần tỏa ra xung quanh giờ chỉ còn là một đống đổ nát.
Có vẻ như Jerome-kun và Melissa-chan đã chơi đùa hơi quá.
“Melissa-chan đâu rồi?”
“À, ở đằng kia.”
Jerome lắc đầu chỉ hướng. Nhìn về hướng đó, có một Melissa-chan đang vỗ cánh bay về hướng chúng tôi.
Ơn trời, cô ấy cũng an toàn.
“Allen-san? Tôi mừng vì cậu đã cứu được cô ấy… hmm? Cô ấy bị sao vậy? Không phải cô ấy nhìn hơi kì sao?”
“Thực ra là…”
Tôi kể cho Melissa-chan và Jerome về những gì đã diễn ra.
“Và tôi đã không đến kịp…”
“Tôi, tôi không thể tha thứ cho bọn chúng được. Tôi biết mà, chỉ phá hủy một nửa là không đủ. Đáng ra tôi phải phá hủy mọi thứ mới đúng.”
“Đúng vậy. Anh cũng nghĩ thế.”
“Xin lỗi. Cả hai người có thể tiêu diệt bọn họ sau. Tôi giờ phải đưa Anna đến với bác sĩ trước đã. À mà, khi nào hai người định làm vậy, thì hãy gọi tôi với nhé.”
“…Đúng vậy nhỉ. Tôi hiểu rồi.”
Và thế là, tôi đã giải cứu Anna và hướng đến Wishen, lãnh thổ nhà Công tước Ramslett.
Chết tiệt! Chỉ vì tôi đã quá trễ!
Chết tiệt! Chết tiệt!