Đã được 5 ngày kể từ lúc chúng tôi chiếm được các pháo đài. Trông suốt những ngày vừa qua, tôi đã liên tiếp công kích các pháo đài và các đơn vị đồn trú khác của địch chỉ trừ thành Cardassia. Chính vì thế, nơi này chính là thành lũy cuối cùng của quân đế chế tại vùng Bruseni.
Và đó cũng là nơi mà chúng tôi, quân đội vương quốc Centraren, đang bao vây.
Tuy vậy, bởi vì một số lượng lớn thường dân vẫn đang tạm trú bên trong thành, nên chúng tôi đã thông báo cho bên địch rằng cuộc tổng tiến công sẽ được dời đến 5 ngày sau, tạo hành lang nhân đạo tại cổng phía đông cho các thường dân di tản.
Kết quả là có khá nhiều người đã rời khỏi thành vào hai ngày đầu tiên. Tuy vậy, số lượng người rời thành đã giảm đi rõ rệt kể từ ngày thứ ba, và cho đến ngày hôm qua thì chỉ còn vài gia đình di tản khỏi nơi đây mà thôi.
Để đến hôm nay, sáng ngày thứ năm, buổi sáng định mệnh.
Từ lúc đến đây tới giờ, tôi chỉ mới phải tiêu diệt binh lính mà thôi, nhưng hôm nay, tôi sẽ ra tay và cướp đoạt mạng sống của những người không liên quan đến trận chiến này. Đương nhiên là tôi sẽ không bị ảnh hưởng tâm lí nhiều như các người lính đang chiến đấu trên mặt đất được, bởi tôi chỉ lái máy bay rồi thả bom nên có thấy quái gì dưới đó đâu, nhưng tôi cũng chẳng thể chắc là mình sẽ không để tâm gì đến những thứ mà mình sắp làm được.
Nhưng đã quá trễ rồi. Tôi thậm chí đã từng giết người chỉ để thỏa cái tôi của mình.
Chính là tôi đã chọn đi theo con đường ấy.
Ngoại trừ việc giải cứu Anna ra, chẳng còn gì khiến tôi bận lòng nữa.
Tôi bước lên Buitor và khởi động động cơ gió.
“Còn lại là của cậu đấy!”
Tôi giương ngón cái của mình lên, hướng về phía viên chỉ huy. Sau đó, tôi bắt đầu tăng tốc và phóng lên trời.
“Đừng băn khoăn. Đừng lo nghĩ. Bọn chúng tất cả đều là quân thù. Chính bọn chúng đã chọn ở lại để chiến đấu thay vì rời thành như lời cảnh báo.”
Tự nhủ với bản thân, Buitor giờ đã đến không phận ngay phía trên thành Cardassia.
Tôi bắt đầu thả những quả bom xăng xuống ngay trung tâm tòa thành này. Theo như tôi được biết thì nơi tôi đang đánh bom là dinh thự của tên lãnh chúa đang bảo vệ Cardassia, cũng là nơi tập trung và là tổng hành dinh của thành lũy này.
Có vẻ như quân đội đế chế đã biết được tôi chính là người đã tổ chức những cuộc tập kích trên không gần đây tại khu vực này, vậy nên bọn chúng đã nhanh chóng nhận diện và cố bắn hạ tôi bằng cung tên từ đỉnh của tòa thành.
Tuy vậy, trúng thế quái nào được.
Tôi đang lơ lửng 200 mét cách mặt đất. Ngược lại, ma pháp chỉ có hiệu quả trong tầm vài chục mét, còn cung nỏ cũng chỉ bắn được xa lắm là đến 100 mét mà thôi. Và đây là khi ta nói đến tầm hiệu quả khi tên được bắn theo phương ngang, dưới tác dụng của trọng lực thì việc bắn 200 mét theo phương thẳng đứng là điều gần như không thể.
Tôi không phải là chuyên gia, vậy nên tôi cũng sẽ không phân tích gì nhiều, nhưng với sự cách biệt về công nghệ lớn như vậy, chẳng có cách nào để quân đế chế chiến thắng cả.
Tôi có nghe những câu chuyện nơi có người đã hạ một chiếc máy bay tiêm kích đang bay ở độ cao ngang tầng bình lưu bằng một chiếc giáo bằng tre, nhưng tôi nghĩ đó chỉ là tam sao thất bản mà thôi.
Dẫu cho được chỉ huy bởi một người tướng tài giỏi đến mức nào đi chăng nữa, sẽ chẳng ai có thể thắng một trận chiến nơi quân địch cứ liên tục gây sát thương tại một nơi mà quân ta chẳng thể chạm tới được.
Tất cả những gì mà bọn chúng có thể lại chỉ có thể là đầu hàng, rút lui, hoặc cố thủ mà thôi.
Tôi gạt bỏ những cảm xúc trong tim mình và tiếp tục thả những quả bom xăng xuống thành Cardassia, đã có một quả bắt lửa thành công, nó phát nổ, cháy lan đến những quả bom xịt và bắt đầu nhuộm nơi đây trong sắc đỏ.
Giờ thì tôi chỉ cần phải thả những cái chai chứa xăng xuống đây nữa thôi.
Sau khi xác nhận được rằng trung tâm của thành Cardassia đã hoàn toàn chôn vùi trong biển lửa, tôi di chuyển theo bản đồ sang phía doanh trại và tiếp tục nhiệm vụ đánh bom của mình.
Tôi đỗ Buitor ở trên không để xem tình hình chiến sự.
Đã đến lúc bay khắp Cardassia và thả bom vào binh lính đang tháo chạy rồi. Nhưng tôi cũng không rõ là những quả bom có rơi trúng đích không.
Nhưng cũng chẳng quan trọng, đừng nghĩ đến nó làm gì. Nếu tôi dừng lại và nhìn thấy cảnh những thường dân bị đoạt mạng bởi chính tay mình, tôi sợ rằng tôi sẽ không còn đủ dũng khí để tiếp tục nữa.
Với cái giá duy nhất là trái tim tôi giờ đây đã tan vỡ, quân đồng minh đã dễ dàng phá vỡ cổng chính và tiến vào bên trong thành.
Sau khi xác nhận rằng lá cờ Centraren đang tung bay giữa quảng trường của thành Cardassia, ngay trước cái đống hoang tàn đã từng là dinh thự của lãnh chúa nơi đây, tôi lặng lẽ trở về doanh trại.
****
Hai ngày sau, tổng chỉ huy và tôi cùng nhau tiến vào Cardassia, nơi đã hoàn toàn trở thành vùng sở hữu của vương quốc. Đây là lần đầu tiên Centraren có được nơi này sau hơn nửa thế kỉ.
Đương nhiên là quân đế chế cũng đã không để chúng tôi chiếm lấy nơi này đơn giản như vậy. Bọn chúng đã tổ chức một chiến dịch du kích với quân chủ lực là bại binh và các thường dân. Trận chiến đã diễn ra rất dữ dội, gây tổn thất lớn cho cả đôi bên, nhưng cuối cùng thì chiến thắng vẫn thuộc về chúng tôi, những người Centraren.
Những thường dân còn lại, trừ một số trường hợp cá biệt, đã bị trục xuất khỏi thành và bị bắt trở về Đế chế Est bằng những cỗ xe ngựa. Những thương binh của địch cũng đã được trả cho bên đế quốc cùng với các thường dân.
Tôi nghĩ việc trục xuất các thường dân cũng khá là độc ác, nhưng tôi đoán là chỉ huy muốn tránh những trận du kích ngay giữa lòng thành Cardassia đối với những thường dân mang mầm mống khủng bố này.
Hơn nữa, chính bên Đế chế Est cũng đã làm y như vậy khi bọn chúng đánh chiếm Cardassia từ chúng tôi lúc trước.
Và vậy là, những người còn lại trong thành chỉ còn là chúng tôi, một ít dân thường, và những tù binh chiến tranh.
Có vẻ như chúng tôi chỉ bắt bọn tù binh làm việc khổ sai như cày ruộng hay sửa lại các tòa nhà mà thôi.
Trông vẫn nhân từ phết, nhất là khi so với việc bọn quân đế chế đã tàn sát cả kinh đô ở trong game.
Sau chiến thắng, giờ tôi mới lại được ngủ trong một căn phòng lớn với giường nệm đàng hoàng.
Và khi đêm đến, thông tin mà tôi quan tâm nhất, cuối cùng cũng đã đến.