Chounin A wa Akuyaku Reijou wo Doushitemo Sukuitai

chương 60: thường dân a vào kỳ học mới

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Kì nghỉ hè đã kết thúc đầy viên mãn, chỉ trừ mỗi cái bí mật mà mỗi tôi và Anna biết. Nhóm chúng tôi đã làm và nộp bản báo cáo lên trường về đề tài “Mối quan hệ nội tại giữa các mạo hiểm giả và quốc gia” với phương pháp phân tích nghị luận từ nhiều góc độ khác nhau.

Cũng như bài báo cáo lần trước, Anna đã giúp chúng tôi rất nhiều trong việc lấy ý kiến và sắp xếp các cuộc trò chuyện với những người liên quan trong ngành, gồm ngay cả những chuyên gia trong nước và lãnh đạo cấp cao của guild. Những kiến thức mà họ chia sẻ thật sự đã khai sáng cho chúng tôi về sự phân cấp trong nội bộ guild cũng như những mâu thuẫn có thể diễn ra và cách giải quyết chúng.

Nói đơn giản thì, vấn đề đang gây ra nhiều tranh cãi nhất hiện tại đang là việc nhà nước và các quý tộc đang muốn gộp lợi nhuận đến từ các hầm ngục vào nguồn thu của quốc gia. Tuy vậy, guild hiện tại đang từ chối lời đề nghị này, bởi họ phát hiện rằng chính sách này lại rất có thể gián tiếp đẩy các mạo hiểm gia vào nợ nần.

Để giải thích sâu hơn thì, nếu xem nguồn tiền đến từ việc chinh phạt các hầm ngục là thuộc vào ngân sách của nhà nước, thì các mạo hiểm gia ngược lại cũng phải có quyền lợi được thuê như một loại hiệp sĩ đặc biệt, nhưng trớ trêu thay thì nhà nước lại không có tiền để chi trả cho việc đó. Nói thẳng thì nhà nước đang muốn thoái thác trách nhiệm chi trả này cho bên khác bởi họ không muốn tốn tiền cho những thằng thường dân. Và đương nhiên nếu như vậy thì ai rảnh hơi đâu mà làm chứ đúng không.

Tuy vậy, ngay tại lãnh thổ nhà Margaret, Altmunt, mối quan hệ giữa hiệp sĩ đoàn và guild lại cực kì khắng khít, và cả hai đơn vị đang cùng nhau làm việc để săn và điều tiết số lượng Orc. Tôi đã kết lại bài báo cáo bằng cách đề nghị thay đổi các điều lệ trong chính sách để lợi hơn cho các mạo hiểm gia dựa trên các kết quả học tập được ở trường hợp tại Altmunt. Không biết có ai sẽ đọc và tiếp nhận cái bài báo cáo này không nhỉ?

Trong lúc đang làm bài báo cáo này, thì tôi cùng Anna cũng đã cùng nhau speedrun hầm ngục Phong sơn cùng nhau. Dựa theo kết quả này, cả hai chúng tôi đã trở thành 2 mạo hiểm giả rank B trẻ nhất lịch sử, âu cũng là điều tốt.

Đương nhiên là tôi làm vậy không chỉ để cho vui. Một phần thì đây chính là minh chứng gửi trực tiếp đến cho Công tước rằng tôi không chỉ biết nói suông, nhưng lí do lớn còn lại chính là nâng cao cấp độ của Anna lên.

Tôi nghĩ là tương lai nơi cả gia tộc nhà Công tước bị xử tử sau việc Anna hóa thành Hắc kị sĩ chắc chắn là không thể xảy ra nữa rồi. Theo những gì tôi nghe được thì, những quý tộc phương nam đã hoàn toàn quy tụ dưới chân nhà Ramslett và có thế chắc chắn như bàn thạch.

Như vậy thì cán cân quyền lực giờ cũng đã cân bằng hơn rồi, rất có thể là tương lai nơi kinh đô sụp đổ cũng sẽ không còn nữa. Tuy vậy thì, kẻ địch vẫn còn bao vây ở 3 hướng còn lại mà, nên cũng chưa thể để mất cảnh giác được.

Chính vì vậy, với việc đã sở hữu sẵn hai chúc phúc, việc cày cấp cho Anna sẽ càng làm cho em ấy mạnh mẽ hơn, và qua đó gián tiếp tăng mạnh lực chiến của nhà Ramslett.

Hơn nữa, trong tình trạng khẩn cấp, Anna sẽ có đủ tự tin và sức mạnh để trở thành thủ lĩnh và chỉ huy trong các trận chiến, nên đấy cũng tính là phương án dự phòng.

À mà, sau khi chúng tôi chinh phục thành công được hầm ngục Phong sơn, tôi có kể cho em ấy nghe về báu vật được giấu ở tầng dưới cùng này. Vừa lấy ra cây [Thiên không kiếm], mắt Anna sáng rực lên và dán chặt vào nó.

Vậy nên tôi đã hứa với em ấy là thanh kiếm đó sẽ là quà sinh nhật sắp tới của Anna.

[Thiên không kiếm] là vũ khí cấp thần thoại, nhưng với tôi, người không mang chúc phúc [Hiệp sĩ], thì nó cũng chỉ để trưng. Hơn nữa, dù cho tôi có nhận được chúc phúc [Hiệp sĩ] từ ai đó đi chăng nữa, thì tôi cũng đâu có cần kĩ năng [Phong thuật] của nó làm gì. Sau những suy nghĩ như vậy, tôi đã quyết rằng trao lại thanh kiếm này cho Anna là lựa chọn hợp lí nhất.

Đáng buồn thay, tôi đã không thể đón sinh nhật Anna năm ngoái vì lí do địa vị. Vậy nên tôi đang quyết tâm đền lại gấp đôi vào năm nay vào sinh nhật của em ấy, diễn ra ngay sau ngày hội văn hóa.

Mặt khác thì, món quà khác mà tôi đã tặng Anna, chiếc [Nhẫn thế thân], đang nằm yên vị trên ngón tay Anna kể từ lúc tôi tặng cho em ấy đến giờ. Đã có rất nhiều tin đồn xung quanh chiếc nhẫn này, chủ yếu là về danh tính của người đã tặng chiếc nhẫn ấy. Tuy vậy thì Anna đã rất lanh lợi né tránh các câu hỏi đó và phủi nó đi bằng một nụ cười rất đỗi quý tộc.

Tuy vậy thì, trông là Margaret và Isabella đã biết được danh tính của người đó rồi.

Món đồ khác mà Anna có được, [Tiên trâm], lại không thu hút chú ý mấy, chỉ trừ cho một người.

Vật phẩm này vốn là có trong game mà, vậy nên Amy biết rất rõ thứ đang nằm trên đầu Anna là gì. Ngay lúc cô ta nhận ra, Amy liền nổi xung lên hòng đòi chiếc trâm lại.

“Ê, tại sao mày lại dám đeo cái trâm của tao hả? Trả lại đây!”

Ngay ngày đầu tiên của kì mới, Amy đã đến và kiếm chuyện với Anna. Cô ta lao đến đẩy người Anna và nói.

“Cô đang nói cái quái gì vậy? Đây là một bảo vật quý giá mà một quý tộc đã dành tặng cho tôi. Món đồ này không phải là của cô, và tôi cũng sẽ không đưa nó cho cô dù vì lí do gì đi chăng nữa.”

Anna đương nhiên là thẳng thừng từ chối. Mà nghe là hiểu là Amy đang nắm phần sai rồi còn gì, nhưng ngược lại thì Thái tử lại tin cô ta sái cổ và ra lệnh cho Anna.

“Cô đang nói cái gì vậy? Cái trâm đó tồn tại chỉ là vì Amy mà thôi. Ngưng lảm nhảm đi và trả chiếc trâm đó lại cho Amy mau.”

Thái tử bảo Anna giao chiếc trâm ra.

Về phần tôi thì, tôi đã mong rằng thằng đần ấy ít nhiều đã trưởng thành lên và đỡ đần hơn rồi, nhưng trông là tôi đặt niềm tin nhầm chỗ mất rồi.

“Thưa điện hạ. Ngài có biết là ngài đang nói gì không ạ?”

“Đương nhiên rồi! Vậy nên mau trả lại cho em ấy chiếc trâm mau!”

Anna nhíu mày trước yêu cầu vô lí của Thái tử, ngay đúng lúc đó, Leonardo đưa tay ra nhằm cướp chiếc trâm khỏi đầu Anna.

Đúng lúc đó, chiếc trâm tỏa ra một ánh sáng mạnh mẽ và đánh bay Leonardo, hắn ta đập vào tường của thính phòng và nằm thành một cục.

Từ chiếc trâm của Anna, vô số tiếng nói phát ra.

“Trừng trị những kẻ dám tước đi món quà của người được tinh linh ban phước.”

“Trừng trị”

“”Trừng trị”

“”””Trừng trị””””

“”””””””Trừng trị””””””””

Như một dàn hòa ca vậy, hết giọng này đến giọng khác, tưởng như không bao ngừng.

“Là ai đã dám làm hại đứa con của tinh linh?”

“Là ai”

“”Là ai””

“”””Là ai””””

“”””””””Là ai”””””””””

Khắp thính phòng nổi lên là sự sợ hãi, các học viên run rẩy tìm cách chạy trốn khỏi nơi đây.

Amy nhìn Anna đầy kinh hãi, ngược lại thì đồng bọn của Amy lại đang đần thối chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tôi bước lên phía trước Anna như là một vệ sĩ.

“Thưa Thái tử, có vẻ như món đồ này thật sự là một món quà từ một quý ông nào đó đã tặng cho tiểu thư Anastasia-sama đây. Và như ngài đã thấy thì, nếu như ai cố giật nó khỏi người tiểu thư đây, người đó sẽ bị trừng phạt. Và ngài vẫn nghĩ chiếc trâm đó là của Amy-sama ư?”

“Gu-tsu, nhưng…”

Nhìn mặt hắn thì có vẻ là hắn hiểu là hắn đang cậy quyền của mình rồi. Đã hiểu rồi mà vẫn đứng ra bênh gái à?

Cùng lúc đó, tôi cũng cảm thấy ánh mắt hình viên đạn đang bắn về phía tôi từ Amy.

“Tất cả là tại hắn! Hắn là người đã phá hỏng tất cả! Em phải trở thành thánh nữ! Nếu không thì vương quốc này cũng sẽ đi đến diệt vong thôi!”

Có vẻ như đầu óc của Amy cũng trở nên không bình thường luôn rồi. Tôi có nghe Melissa nói cô ta còn không chịu nổi một đòn từ đám wyvern, chắc là phải khiến cô ta sáng mắt ra càng sớm càng tốt thôi.

“Thằng kia! Nói gì đi chứ!”

Amy, không hề để tâm đến thái độ cực kì lồi lõm của mình, tiếp tục la làng. Nhưng tôi đã mất hết bình tĩnh và nói ra những điều mà mình không nên nói.

“Amy-sama, không quan trọng là tiểu thư nói gì thì, chiếc trâm này rất rõ ràng là thuộc về Anatasia-sama. Làm ơn, hãy thức tỉnh đi. Tôi không biết tiểu thư đang mơ giấc mơ thần tiên nào, nhưng hiện giờ đang là hiện thực đấy. Hãy nhìn những người trước mặt tiểu thư đi, chẳng có cái gì gọi là nữ chính ở thế giới này cả. Anastasia-sama, Thái tử, Markus-sama, Oscar-sama, Leonardo-sama, và ngay cả Amy-sama, chẳng có ai ở đây chỉ đơn thuần là một cái xác chỉ biết di chuyển theo kịch bản dựng trước cả. Tất cả mọi người ở đây đều là những con người, không chỉ thế tất cả mọi người trên thế giới này đều là con người cả, không hiểu à?”

Đây không phải là thế giới game đâu, và cô không phải là người duy nhất biết đến kịch bản của tựa game này để ứng biến theo nó.

Là một cựu công dân Nhật Bản, đáng lẽ cô phải hiểu chi ít là điều đó chứ.

Amy, trông có vẻ đã hiểu được ý nghĩa ẩn sau những điều tôi vừa nói, mở tôi đôi mắt và khẽ gật đầu, rồi cô gọi đồng bọn rời khỏi thính phòng.

Vào lúc đó, tôi thực sự nghĩ rằng những lời này sẽ ngăn cản Amy tiếp tục cố chấp theo đuổi mạch game nữa. Tôi đã tin chắc rằng cô ta đã thông não rồi.

Tuy vậy, sau này tôi mới vỡ lẽ, mơ mộng đó chỉ là hão huyền mà thôi.

Truyện Chữ Hay