Hai tuần sau năm mới, Anna đến gõ cửa nhà tôi.
“Allen này. Tôi đang có ý định muốn chinh phục hầm ngục mới ở thành phố Altmunt. Cậu có thể đi cùng với vai trò là hộ tống cho tôi được không?”
“Vào Đại hầm ngục Orc à? Được thôi, nhưng tiểu thư muốn đi sâu đến đâu?”
“Đại hầm ngục? Ý cậu là sao?”
Úi, tôi lỡ vô thức trả lời rồi. Ra là hầm ngục đó mới được phát hiện ra à.
Cố lấp liếm chuyện này cũng chả có lợi gì cả, vậy nên tôi ngoan ngoãn khai thật.
“Thực ra là, cũng khá lâu về trước, tôi có tìm thấy một hầm ngục nằm sâu trong khu rừng nơi thành phố Altmunt và đã tự mình chinh phục đó.”
“Huh? Cậu nói gì? Không phải cậu chỉ mới chinh phục được Hầm ngục Goblin thôi hay sao?”
“Bởi lúc đó hầm ngục này vẫn chưa được phát hiện, và con boss của nơi đó chỉ là con Orc King mà thôi, cũng chẳng có nhiều bẫy nữa, nên tôi nghĩ cũng chẳng cần phải báo cáo làm gì.”
Anna nghe thấy vậy, cô liền đặt tay lên trán và ra vẻ như chẳng còn gì để nói nữa.
“Người ta vẫn thường nói những thiên tài thì thường không nhận thức rõ được sự tài giỏi của họ mà nhỉ, có vẻ như cậu cũng thuộc vào nhóm đó rồi.”
Nói vậy là xúc phạm đến những thiên tài thực thụ rồi, tôi chẳng phải là thiên tài gì cả, tôi còn chẳng bằng cái đinh của họ kia kìa. Nhớ ở tiền kiếp ấy, tôi đã gặp những người mà chữ thiên tài còn không tóm nổi được những tiềm năng to lớn của họ.
“Ừm thì, tôi cũng đã quen với việc speedrun hầm ngục này rồi, vậy nên tôi nghĩ mình chí ít cũng có thể an toàn bảo vệ tiểu thư và cùng nhau chinh phục hầm ngục này. Nhưng Anna-sama nghĩ sao ạ?”
“Khoan đã Allen. Speedrun là gì?”
“Eh? Ừm thì, để có thể cày cấp một cách nhanh nhất, tôi chỉ cố hoàn thành hầm ngục nhanh nhất có thể để quay lại lối vào và tiếp tục vòng lặp đó thôi.”
“...”
Anna lại đưa tay lên trán rồi. Có vẻ như cô ấy vẫn còn mệt mỏi sau sự việc với Thái tử Điện hạ.
Nhưng đúng là tôi thích Anna tràn đầy biểu cảm như thế này hơn thật. Trong lúc tôi đang quan sát cô ấy, Anna nhìn chằm chằm vào tôi.
Iya, một thiếu nữ xinh đẹp như vậy nhìn chằm chằm về phía mình làm tôi xấu hổ quá. [note40341]
“Mà thôi, chẳng sao cả. Đúng là Allen mà. Vậy thì, cậu sẽ nhận làm hộ tống cho tôi chứ?”
“Rất sẵn lòng, thưa tiểu thư.”
Và thế là, Anna và tôi quyết định cùng nhau chinh phục Đại hầm ngục Orc.
****
Tôi đang cầm cương cưỡi cỗ xe ngựa đến Altmunt. Quãng đường đáng lẽ chỉ tốn vài tiếng bằng Buitor giờ lại kéo dài đến vài ngày trên yên ngựa. Nhưng nói thật là khi ở trên yên ngựa, tôi mới cảm nhận lại được cảm giác được chuyển sinh là như thế nào.
Và sau một chuyến đi dài đằng đẵng, cuối cùng cỗ xe ngựa cũng đã lăn đến trước cổng nhà Margaret.
“Xin chào, Allen-kun. Đã lâu rồi không gặp.”
“Xin chào Margaret-sama.”
Tôi quỳ xuống chào.
“Không phải khách sáo quá đâu, Allen-kun. Chúng ta là bạn cùng lớp mà. Hơn nữa, cậu còn là vị hoàng tử bạch mã đã xả thân mình để cứu mạng Anna mà nhỉ.”
“Không, không, tôi không phải...”
“Ôi chà. Mình không hiểu cậu, người đã một mình đánh bại năm học viên mạnh mẽ nhất trước trường đang nói gì đâu đấy, Allen-kun ạ. Nếu không phải vì Anna-sama, tớ cũng đã phong cậu làm hiệp sĩ bảo vệ mình rồi đấy.
“Này, Margaret.”
“Mình biết, mình biết mà. Mình sẽ không giành lấy vị hoàng tử này khỏi tay cậu đâu. Mình đâu có như con điếm đó.”
“...Thôi được rồi. Và Allen cũng không phải là như vậy đâu.”
Eh? Hmm? Ám chỉ chuyện gì thế nhỉ? Có phải là tôi đang cdsht không... Nhưng mà Công tước đã nhấn mạnh rằng tôi chỉ là một người bạn rồi, nếu như tôi cố tán tỉnh gì Anna, chắc đầu tôi sẽ bay khỏi cổ mất.
Không phải nói đùa đâu.
Sau khi chào hỏi xong, tôi được nhận một phòng ở dinh thự nhà Margaret và được đối xử như một người khách quý. Hơn nữa là, tôi còn được giao cho một người hầu phục vụ riêng nữa!
Đương nhiên là, tôi rất cảm kích trước sự hiếu khách của Margaret, nhưng tôi cảm thấy khá ngột ngạt khi phải ở trong một dinh thự rộng rãi và xa hoa như thế này.
À và đương nhiên là, tôi không có giở trò gì với cô người hầu riêng đâu nhé.
****
Sáng hôm sau, tôi cùng Anna, Margaret, và 5 vệ sĩ đến Đại hầm ngục Orc. Chúng tôi giải quyết những giấy tờ cần thiết và cùng nhau tiến vào trong dungeon. Đã lâu rồi tôi chưa đến đây, nhưng hiện tại đúng là nơi này đã đông khách hơn trước rất nhiều, từng tốp mạo hiểm giả đang háo hức bước vào trong để tìm kiếm những cơ hội và thành tựu mới cho bản thân mình.
“Chúng ta cũng nên bắt đầu chinh phục nơi này nào. Tuy vậy, chúng tôi muốn biết thêm về năng lực của hai tiểu thư và công tử đây, vậy nên mong cả ba người sẽ tự thân chiến đấu với những con orc trước, nếu có gì nguy hiểm, chúng tôi sẽ can thiệp ngay.”
Có vẻ như những vệ sĩ cho rằng tôi không đáng tin cho lắm, nhưng tất cả bọn họ đều làm thinh và tiếp tục công việc của mình.
“Vậy thì, để tôi lên trước cho.”
Nói vậy, tôi giương Nikov lên và bóp cò về phía con Orc nơi đằng xa. Đoàng một cái, viên đạn bay thẳng đến và găm vào giữa mắt con Orc, giết nó ngay tặp lự. [note40342]
“Huh?”
“Khoan, cái gì vừa xảy ra vậy?”
Anna, Margaret và năm vệ sĩ đều sững người, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
“Đó là những viên đạn bằng sắt được bắn với tốc độ cao bằng phong ma pháp về phía con Orc. Còn cái này chính là ma cụ để trợ giúp cho việc phát động ma pháp đó. Những thứ này là tôi tự sáng chế ra đấy.”
“À, ừm. Đúng là Allen mà.”
“Cảm ơn tiểu thư.”
Sau đó thì, chúng tôi tiếp tục chinh phục dungeon mà không gặp bất kì trở ngại nào cả. Những vệ sĩ hôm nay có vẻ khá là nhàn đấy chứ nhỉ.
Và thế là, chúng tôi dễ dàng đi đến tầng cuối, đánh bại Orc King, và trở về lối vào.
“Vậy là, tất cả mọi người đã thành công chinh phục được Đại hầm ngục Orc rồi. Xin chúc mừng!”
“Oh, ohh”
“Dù là lần này đã phải nhờ Allen-kun nhiều rồi, nhưng mà hôm nay cũng không tệ. Cảm ơn cậu nhé.”
Sau đó, chúng tôi trở về guild mạo hiểm giả để giao nộp bằng chứng và nhận được thành tựu chinh phục thành công Đại hầm ngục Orc.
_____
Lời tác giả:
Tôi đã nhận được một bài review của Slip-sama nói rằng nhân vật chính của bộ truyện này rất đáng mến. Tôi chắc là Allen nghe thấy vậy cũng sẽ vui lắm cho mà xem. Cảm ơn Slip-sama rất nhiều vì bài review!