Không thể tìm được bất cứ dấu vết nào của Allen nữa, tôi tuyệt vọng gọi cỗ xe ngựa và phóng thẳng về kinh đô dù đang giữa đêm. Tôi cần phải gặp phụ thân và nhờ người tìm Allen giúp tôi.
Tôi không thể để mọi chuyện kết thúc với chỉ một câu từ biệt như thế được.
Và đáng lẽ tôi mới là người phải chịu trách nhiệm cho mọi chuyện vừa xảy ra.
Cỗ xe ngựa vừa mới dừng lại ở cổng dinh thự, tôi nhanh chóng nhảy xuống và chạy ngay đến phòng của phụ thân.
“Cha! Cha ơi! Là con, Anastasia đây. Cha ơi! Con có chuyện cần nói với người!”
Không có chút lịch sự hay ý tứ nào cả. Một nữ công tước không bao giờ được có những hành động như vậy. Nhưng tôi giờ đây làm gì còn hơi sức nào mà để ý đến mấy cái này cơ chứ.
Lòng tôi nóng như lửa đốt, nỗi sợ hãi không thể gặp lại Allen lần nữa bao trùm lên tâm trí tôi.
Chỉ mới nghĩ đến thôi mà con tim tôi như quặn thắt lại.
“Anna, có chuyện gì vậy? Đang là giữa đêm mà. Không phải đến ngày mai con mới về sao?”
“Chuyện là!”
Những từ ngữ toán loạn tuôn ra, nhưng cuối cùng tôi cũng đã kể được toàn bộ những chuyện xảy ra ngày hôm nay cho cha. Và khi ông nghe đến tình tiết tôi bị ép phải tham gia vào một trận tay đôi, ông cất lời.
“Ta hiểu rồi. Ta đã có nghe ngóng tin tức về học viện được một khoảng thời gian rồi, và ta cũng có hay rằng Thái tử đã trở thành một kẻ đần độn, nhưng có vẻ như hắn hết thuốc chữa rồi. Sẽ rất khó để tiếp tục hôn ước nếu hắn ta cứ tiếp tục như thế này.”
Cha đang lo cho vận mệnh của vương quốc, nhưng vấn đề lần này không phải là chuyện đó. Điều tôi đang lo là Allen kìa.
“Không, không phải vậy đâu! Một người bạn cùng lớp đã tự nguyện làm người đại diện cho con, và chiến đấu với Thái tử, hoàng tử Claude, Markus, Oscar và Leonardo! và...và cậu ấy đã đánh bại cả năm người bọn họ! Cha ơi, con cầu xin cha hãy cứu mạng cậu ấy!”
Phụ thân đờ người ra một lúc, ông ngạc nhiên đáp lại.
“Cái gì! Cậu ta một mình đánh thắng cả năm người kia, thật chứ?”
“Vâng ạ. Cậu ấy là một nhân tài ngàn năm có một, vương quốc của chúng ta không thể đánh mất cậu ấy được. Làm ơn! Xin người! Con sẽ làm bất cứ điều gì có thể! Vậy nên xin người!”
“Anna, bình tĩnh nào.”
“Ah...”
Nghe lời ông nói, tôi điều hòa lại nhịp thở của bản thân, Sebas đứng bên pha cho tôi một tách trà. Đó là một tách Earl Grey, loại trà yêu thích của tôi.
“Đây là lần đầu tiên ta thấy Anna rối trí đến mức này. Ai mà có thể đánh bại cả năm đứa nhóc kia chứ? Không phải cả năm đều là những học viên mạnh mẽ nhất khối lớp dưới sao? Ngay cả khối trên cũng chẳng có ai đủ mạnh để làm vậy cả.”
“Cậu ấy là Allen, học viên theo dạng học bổng.”
“Allen? À, cậu ta à. Nếu ta nhớ không nhầm, thì hắn là một mạo hiểm giả gốc là thường dân đúng không?”
“Được rồi. Sebas, thằng nhóc Allen này là người như thế nào?”
“Vâng. Allen là đứa con duy nhất của một người mẹ đơn thân, họ đang sinh sống trong kinh đô này...”
Tôi biết là cha đã có điều tra về những thứ này từ trước rồi mà. Sebas giờ đang tiết lộ những thứ mà tôi không biết về Allen. Thực ra thì tôi chỉ muốn biết đến những bí mật này nếu Allen tiết lộ nó cho tôi mà thôi, thế nên tôi cảm thấy hơi có lỗi với cậu ấy.
“Hiểu rồi. Mạo hiểm giả hạng C trẻ nhất lịch sử, đã chinh phục được một hầm ngục, và mang danh hiệu goblin slayer cùng với orc slayer à. Cũng ấn tượng đấy. Hơn nữa, cậu ta không những là học sinh giỏi nhất lớp, mà còn là thiên tài ngàn năm có một, người trẻ tuổi nhất tốt nghiệp trung học à.”
“Vâng, đúng vậy ạ! Cậu ấy còn rất nghiêm túc với công việc và rất đáng mến nữa ạ. A-Allen, theo con nghĩ thì, cậu ấy vẫn còn che giấu một phần năng lực của mình nữa ạ, cậu ấy là một pháp sư đại tài có khả năng xóa bỏ ma pháp cuồng loạn của Thái tử một cách dễ dàng!”
Tôi liến thoắng nêu lên những điểm tốt của Allen.
“Ta hiểu rồi. Vậy thì, con có thể ngưng bôi nhọ Thái tử được không?”
“Ý cha là sao ạ?”
Tôi không hiểu ý của cha lắm, nhưng ông chỉ khẽ lắc đầu và làm thinh.
Sau đó, cha hỏi tôi về những việc đã xảy ra trong ngày hôm nay và bảo tôi về phòng ngủ. Ông nói với tôi rằng Sebas sẽ đến nhà của cậu ấy vào sớm mai.
Tôi tin rằng Sebas sẽ tìm thấy được Allen. Khi lên giường, tôi vẫn cầu nguyện, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
****
Sáng hôm sau, Allen được Sebas hộ tống đến dinh thự. Tôi được bảo rằng buổi nói chuyện sẽ không được suôn sẻ nếu tôi có mặt ở đó, vậy nên tôi đành phải quan sát cuộc đàm thoại tại phòng giám sát đặt kế bên cùng với mẹ và anh trai.
Nhìn thấy Allen vẫn bình an vô sự, lòng tôi cảm thấy như nhẹ hơn muôn phần.
Vậy là buổi nói chuyện đã bắt đầu với những câu xã giao nhạt nhẽo.
Dù vậy, Allen quả là rất phi thường. Như thường lệ, thì những người đặt chân đến căn phòng này đều co rúm lại trước quyền lực của cha và bắt đầu với những lời nịnh nọt, nhưng có vẻ như cậu ấy vẫn không hề bị lay chuyển. Ngay cả khi cha cảm ơn cậu vì đã làm người đại diện cho tôi, cậu ấy cũng không nói bất kì một lời nào thừa thãi.
Tôi chắc rằng cha cũng sẽ mến cậu ấy lắm.
Đúng lúc đó, cha đi thẳng vào vấn đề chính.
Tuy vậy, tôi thật sự sốc sau khi nghe thấy những lời biện luận của Allen.
Đầu tiên, lí do cho lời từ biệt tối hôm qua là bởi cậu ấy đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị đuổi học. Nhưng tôi sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra. Không thể nào tôi để đó là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau được!
Tiếp đến, cậu ấy có nói rằng cậu rất ngưỡng mộ vì sự tận tụy và chăm chỉ của tôi, nghĩ về điều đó khiến tôi không khỏi nở trên môi mình một nụ cười.
Cậu ấy cũng có đề cập đến khoảng cách địa vị rất xa giữa hai người chúng tôi. Nghe thấy điều đó, tôi chẳng hiểu sao cảm thấy hơi buồn.
Nhưng vấn đề còn nhiều hơn vậy nữa.
Allen chỉ ra rằng nếu tôi thua trong trận tay đôi đêm qua và bị đuổi khỏi học viện, thì điều này sẽ gián tiếp dẫn đến trận chiến giành ngôi vương, và Đế chế Est phương Đông sẽ nhân cơ hội đó mà xâm chiếm vương quốc này.
Một sai lầm quá to lớn! Sao tôi lại ngu ngục đến mức này!
Tôi một lần nữa được Allen liều mạng cứu rỗi, tôi thật quá thiển cận mà.
Tôi vốn không bao giờ được phép ném chiếc găng tay đó, dẫu cho Điện hạ có nói gì đi nữa. Những hành động thiếu suy nghĩ của tôi đã phá hủy hoàn toàn tương lai của thiên tài này.
Là một quý tộc, tôi đã luôn miệng nói về những thứ to lớn và cao cả, nhưng rốt cuộc thì, tôi chẳng thể làm được gì cả.
Tôi không thể bôi nhọ Thái tử, tôi không có tư cách để làm vậy. Những lời của cha tối qua đâm sâu vào tâm can tôi.
Những dòng nước mắt tuôn trào, nhuộm ướt bộ váy lộng lẫy của tôi.
Cùng lúc đó, buổi đàm thoại đã kết thúc với lời cam kết của gia tộc Ramslett làm bảo hộ cho Allen.
Có ai đó hỏi rằng tôi có muốn được gặp Allen không, nhưng tôi không thể nào gặp cậu ấy với gương mặt sưng húp và đẫm nước mắt như thế này được.
Mẹ nhẹ nhàng bước đến ôm lấy và xoa đầu tôi.
____
Lời tác giả:
Tôi đã nhận được một bài review rất hay từ Tano-sama. Tôi rất vui khi được đọc bài review đó. Cảm ơn anh rất nhiều!