Sáng hôm sau sau khi thức dậy không thấy con đâu, đã thế còn nghe tin ám sát thất bại, ả tức tối đi đến công ty, lao vào phòng họp của cô la hét om sòm.
《 Trịnh Nguyệt Nguyệt, con trai của tao đâu? 》
Nghe thấy giọng ả cô hưng phấn nhìn ả cười nhẹ.
《 Con gái của cô ở đâu thì liên quan gì tới tôi? 》
《 Mày....tao sẽ tố cáo mày vì tội bắt cóc con trai tao.. 》
Bàn tán xôn xao...
《 Bà chị này? Chị nực cười thật đấy? Chị xông vào phòng họp tôi tôi còn chưa tố cáo mà chị còn dám tố cáo tôi? Chị có bằng chứng là tôi bắt cóc con trai chị sao? 》cô chấp tay nhìn ả cười khinh.
《..... 》
《 Bảo vệ đâu...? Mau lôi người này ra khỏi công ty... lần sau chuyện này còn lặp lại các người chuẩn bị nghỉ việc hết đi... 》cô quay ra cửa lạnh lùng nói.
《 Rõ... 》đám bảo vệ đồng thanh trả lời.
《 Bỏ tao ra...con chó tao nhất định sẽ không tha cho mày...bor tao ra...tao nhất định sẽ tố cáo chúng mày... 》ả bị lôi ra liền phát điên làm loạn.
Hừ...dám đến công ty tôi làm loạn chị cũng to gan quá rồi đấy...con trai chị có làm sao hay không thì phải xem...biểu hiện của chị như thế nào...Và đây cũng chỉ là trả lại cho chị vì tôi dám ám sát mẹ con tôi thôi... Trò chơi mới bắt đầu... đừng khiến tôi thất vọng...."chị gái" cô nhìn ả đi cười khinh rồi quay lại lạnh lùng mở tập tài liệu ra.
《 Chúng ta họp tiếp...đừng có để ý đến những chuyện không đâu... 》
Cuộc họp kết thúc, anh hốt hoảng chạy vào...
《 Nguyệt Nguyệt, A Tu mất tích rồi... 》