Đoản_tiếp: Chồng Yêu Là Anh Rể ( Cô Vợ Ngốc P)
Phần : Lấy ân báo oán
« Linh Linh » Hạ Vy từ bên ngoài bước vào tức giận.
« Mẹ... » cả hai người giật mình đồng thanh hô to.
« Linh Linh...sao con có thai mà không nói với mẹ? Hại mẹ...như vậy với con... » bà lại gần nắm tay ả buồn rầu.
« Không sao đâu mẹ...con ổn mà » ả khóc lóc vỗ tay bà.
« Người đâu mau mang thiếu phu nhân đem ra ngoài đánh trượng...rồi đuổi ra khỏi nhà cho ta » bà đột nhiên đổi sắc mặt quay qua nhìn cô tức giận.
« Ơ...mẹ rốt cuộc con đã làm gì...mẹ mẹ... » cô hoảng hốt bị lôi ra ngoài chẳng biết chuyện gì đang xảy ra.
« Mẹ... » ả uỷ khuất nhìn bà.
« Không sao có mẹ ở đây rồi...không có ai dám làm hại con đâu...chúng ta ra ngoài thôi... » bà thở dài ôm ả buồn phiền rồi cùng ả đi ra ngoài.
« Mẹ...rốt cuộc con đã làm sai chuyện gì?...mẹ tại sao lại...? » cô bị đánh đến ê ẩm nằm trên đất khóc lóc tùm lum ngước lên nhìn bà và ả.
« Cô còn dám hỏi tôi tại sao?...hừ...cô diễn cũng sâu quá đó...lúc trước tôi yêu thương cô, chiều chuộng cô, lo lắng cho cô... còn chưa đủ sao mà cô lại làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy?....tôi biết là Linh Linh đối xử với cô không tốt nhưng cô có nhất thiết phải hại chết mẹ con nó?...lúc trước nó nói tôi còn không tin mà đánh nó bây giờ thì tôi mới biết được bộ mặt thật của cô...cô quá ác độc rồi...người nhà họ Hàn chúng tôi không chứa chấp cô...cô mau cút khỏi đây đi »
bà tức giận trừng cô đổ oan cho cô rồi nắm tay ả đi vào...
« Mẹ con không có...không có...xin mẹ đừng đuổi con đi... » cô khóc lóc thảm thiết ôm lấy chân bà thì bị bà đẩy ra đi vào trong.
« Haha đường đường là một thiên kim tiểu thư lại phải quỳ xuống van xin người khác...đúng là nhục quá mà... » ả quay lại nhìn cô cười khinh bỉ.
« Hừ không phải do một tay chị ban cho sao? » cô cười khờ đứng dậy nhìn ả.
« Biết thì tốt...tôi cũng đỡ phải diễn vai chị gái hiền thục của cô nữa...rù sao cũng phải cám ơn cô vì đã cho tôi quay lại cái nhà nên tôi mới có thể thực hiện được kế hoạch hoàn hảo này...lúc đầu chỉ bịa ra cái thai rồi nói với bả không ngờ lại có thai thật...đúng là ông trời có mắt mà...vì từng là chị em...cầm lấy rồi cút khỏi đây đi nếu không lát bà mẹ ngu xuẩn của cô đi ra thì cô chết chắc » ả không biết liêm sỉ cười nhẹ ném cho cô một cái thẻ không giới hạn đuổi cô đi.
«....Cám ơn nhé...cô cũng tốt bụng thật đấy cho tôi thẻ không giới hạn luôn...tôi sẽ sử dụng nó thật tốt » cô im lặng bối rối đứng phân vân một lúc rồi cúi xuống nhặt nó lên cười nhẹ xách va-li rời khỏi Hàn Gia.
« Hừ...cũng chỉ là đứa hám tiền mà thôi...như vậy cũng tốt...cô cút khỏi đây kế hoạch thâu tóm Hàn Gia của tôi càng được thuận lợi » ả nhìn cô đi chau mày cười khinh bỉ.
Nguyệt Nguyệt rốt cuộc kiếp trước mày đã làm nên tội gì mà kiếp này mày phải chịu nhục như vậy?...Thẻ không giới hạn sao?...đây là đang bố thí cho tôi sao? Nếu như chị đã vậy thì tôi sẽ tận hưởng nó thật tốt...Vĩnh biệt... cô vừa đi vừa rưng rưng nước mắt quyết không được rơi một giọt nước mắt nào vì họ.