Chồng Yêu Độc Tài: Cô Vợ Nhỏ Có Chút Tâm Cơ!

chương 856: sẽ không tha thứ cho ông ta

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ánh mắt Lục Kiến Nghi nhìn xuyên qua cửa sổ không biết nhìn góc nào bên ngoài.

Anh còn nhớ rõ mỗi lần tới sinh nhật, anh đều vô cùng hi vọng Lục Vinh Hàn có thể trở về nhà, cùng anh ăn sinh nhật, nhưng cho tới bây giờ ông ấy đều không nhớ rõ sinh nhật của anh, cũng chưa từng ăn sinh nhật với anh một lần nào, càng khỏi phải nói tặng quà sinh nhật.

Đợi cuối cùng tới ngày ông ấy nhớ rõ sinh nhật của anh, anh đã mười bốn tuổi.

Có một số người đáng được tha thứ, nhưng có một số người thì không đáng, Lục Vinh Hàn là loại sau.

“Sau này đừng nhắc tên người này trước mặt anh nữa.” Anh đứng dậy đi lên lầu, để lại một thân khí lạnh.

Lục Sênh Hạ lè lưỡi: “Anh cả tức giận, anh ấy sẽ không tha thứ cho bố, làm sao bây giờ?”

Trên mặt Hoa Hiền Phương chậm rãi xuất hiện ý cười thê lương: “Chị có thể lý giải tâm trạng của anh ấy, từ nhỏ tới lớn, bố vẫn luôn là thùng rỗng kêu to, chuyện này đối với một đứa bé mà nói, là thương tổn rất lớn.

Anh ấy có thể ở chung hài hòa với bố, đã là khoan dung lớn nhất, không nghĩ tới bố lại làm ra chuyện như vậy, khiến anh ấy hoàn toàn bị thương.

Có câu nói gọi là bi thương tới mức chết tâm, Kiến Nghi đối với bố, có lẽ chính là như vậy.”

Hứa Kiến Quân cong môi: “Thực ra lúc trước lúc ông nội rời đi, nên dự liệu tới sẽ có kết quả như vậy, nhưng ông ấy vẫn làm ra lựa chọn như thế, khiến mỗi người đều vô cùng thất vọng.

Một người trưởng thành nên chịu trách nhiệm đối với hành động của mình, gánh vác hậu quả, trên thế giới thuốc gì cũng có thể phát minh ra được, nhưng hối hận thì vĩnh viễn khó có khả năng có.

Nếu bố cháu đối xử với cháu tàn nhẫn như thế, vứt bỏ cháu, cháu cũng sẽ không tha thứ cho ông ta.”

Lúc cậu bé nói những lời này, Lục Kiến Nghi ở ngay góc rẽ cầu thang, nghe thấy rõ những lời cậu bé nói.

Trái tim anh thấp thỏm.

Nghĩ tới những lỗi lầm mà mình từng làm với con trai, anh lập tức cảm thấy ngực trở nên lạnh lẽo.

Nếu cậu bé biết rõ chân tướng, có thể không chịu tha thứ cho anh, cũng không để anh làm bố ma vương nữa hay không?”

Hoa Hiền Phương cũng nghĩ tới điểm này, vội vàng nói: “Kiến Quân, giữa bố con với nhau không có cách nào hận quá một đêm, cho dù thế nào, trong mạch máu của đứa bé đều chảy huyết dịch của bố, chỉ cần ông ấy biết ăn năn, nguyện ý sửa lại, nên cho ông ấy một cơ hội bù lại.”

“Ồ…” Hứa Kiến Quân mím môi, không phản bác lời mẹ mình nói, nhưng trong lòng cậu bé, có cố chấp giống y như Lục Kiến Nghi.

Trong lòng Lục Kiến Nghi chảy mồ hôi lạnh đầm đìa, may mà mình còn chưa nói ra chân tướng, anh muốn ở trong khoảng thời gian này biểu hiện thật tốt, tranh thủ nhận được sự khoan dung của con trai.

Sau khi trời tối đen, Hoa Hiền Phương dẫn theo bọn nhỏ tới sân, trải một cái đệm thật to, nằm lên trên ngắm sao, vô cùng thích thú.

“Bố, ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, tên là sao kim đúng không ạ?” Kiến Dao chớp đôi mắt to, ngọt ngào ngây thơ hỏi.

“Đúng vậy, bảo bối.” Lục Kiến Nghi cười gật đầu.

Hứa Kiến Quân nhìn trăng lưỡi liềm ở trên bầu trời, nói: “Mặt trăng vĩnh viễn đều chỉ có một mặt hướng về phía địa cầu, người nào cũng không biết một mặt khác là như thế nào, không chừng căn cứ của người ngoài hành tinh là xây ở phía trên?”

Kiến Diệp chu môi nói: “Mặt trăng là vệ tinh của địa cầu, là thuộc về người địa cầu chúng ta, nếu người ngoài hành tinh dám xây căn cứ ở phía trên, thì chính là xâm lược, chúng ta phải đuổi bọn họ đi mới được.”

Hoa Hiền Phương bật cười, lối suy nghĩ này của con trai thực sự rất kỳ lạ.

“Có lẽ trên mặt trăng vốn có người, chỉ là chúng ta không biết mà thôi.

Chúng ta gọi là người địa cầu, bọn họ sẽ gọi là người mặt trăng.”

“Nếu như trên mặt trăng thực sự có người, chắc chắn sẽ đi tới địa cầu, mọi người cách gần như vậy mà.” Tư Mã Ngọc Thanh nói.

“Có lẽ bọn họ giống như chúng ta, khoa học kỹ thuật hàng không vũ trụ còn chưa đặc biệt phát triển, không phải chúng ta mới tới mặt trăng một lần sao?” Lục Sênh Hạ cười.

Hoa Hiền Phương uống một ngụm nước trái cây, chậm rãi nói: “Khoa học kỹ thuật hàng không vũ trụ của nhân loại trong tương lai, phải nhờ vào các con đi phát triển rồi.”

Tư Mã Ngọc Thanh vừa ăn thịt bò khô, vừa nói: “Em cảm thấy sớm đã có người ngoài hành tinh tới địa cầu, không phải nước An Kỳ có khu năm mươi mốt sao? Nghe nói nơi đó là trụ sở bí mật đặc biệt nghiên cứu về người ngoài hành tinh.”

“Vũ trụ lớn như vậy, ngay cả hệ ngân hà cũng chỉ là một phần nhỏ bé trong đó, chắc chắn sẽ không chỉ có trên địa cầu mới có sinh vật có trí tuệ.

Nhưng mà không có người ngoài hành tinh đổ bộ tới địa cầu là một chuyện tốt, nhỡ đâu bọn họ là kẻ xâm lược, vậy thì hỏng rồi.” Lục Sênh Hạ nghiêm túc nói.

“Nếu người ngoài hành tinh là kẻ xâm lược, vậy thì cháu không thích người ngoài hành tinh, vẫn là người máy do bố làm có vẻ đáng yêu.” Kiến Dao chớp đôi mắt to nói.

“Đợi cháu trưởng thành, nhất định sẽ làm ra một người máy thông minh.” Hứa Kiến Quân nói.

Lục Kiến Nghi vuốt ve đầu cậu bé: “Trò giỏi hơn thầy, con chắc chắn sẽ mạnh hơn bố.”

“Con đứng trên vai hai người khổng lồ, đương nhiên sẽ lợi hại hơn những người khác.” Hứa Kiến Quân nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng tinh.

Lục Kiến Nghi biết, cậu bé đang nói tới mình và Hứa Nhã Thanh.

Cho dù như thế nào, đối với cậu bé mà nói, Hứa Nhã Thanh đều giống như bố ruột.

Cho dù nói ra chân tướng, cũng sẽ không có quá nhiều thay đổi.

“Nhóc con, con hi vọng giống bố nhiều một chút, hay là giống Hứa Nhã Thanh nhiều một chút?”

“Bố ma vương và bố đều rất ưu tú, con hi vọng có thể giống bố ma vương, cũng có thể giống bố, như vậy thì biến thành người càng ưu tú hơn.” Hứa Kiến Quân cười xảo trá.

Lục Kiến Nghi lắc đầu bật cười, trái lại tên nhóc này học được đặc điểm khẩu Phật tâm xà của Hứa Nhã Thanh.

“Nhóc con, nếu có một ngày con phát hiện ra bố ma vương làm chuyện không tốt, khiến cho con khổ sở, con có thể tha thứ cho bố ma vương hay không?”

Hứa Kiến Quân sờ cằm: “Vậy phải xem là chuyện gì, nếu bố giống như ông nội, vứt bỏ chúng con và mẹ, con sẽ không tha thứ cho bố.”

Hoa Hiền Phương bị sặc một cái, thực sự không mở bình thì ai biết trong bình có gì.

Những lời mà cô vừa mới nói, rõ ràng là con trai không nghe lọt.

Khóe miệng Lục Kiến Nghi co rúm lại, nếu bàn về mức độ ác liệt, những chuyện anh làm lúc trước, cũng không khác gì bố anh làm lắm.

Đứa bé có thể tha thứ cho người bố muốn giết mình hay không?

Anh rủ mắt xuống, tinh thần trở nên chán nản.

Hoa Hiền Phương đã nhìn ra được, vỗ bả vai anh an ủi: “Cho dù thế nào đứa bé vẫn là đứa bé, dù chỉ số thông minh rất cao, tâm tư cũng rất đơn thuần, sẽ không suy nghĩ phức tạp giống như người lớn.”

Hứa Kiến Quân liếc mắt nhìn cô một cái, lại dời mắt nhìn về phía Lục Kiến Nghi: “Bố ma vương, bố làm chuyện gì không tốt sao?”

“Không có, bố chỉ đang lấy ví dụ mà thôi.” Lục Kiến Nghi nhún vai, vội vàng nói, e sợ khiến đứa bé suy nghĩ miên man.

Đôi mắt dưới lông mi dày rậm của Hứa Kiến Quân lóe sáng, giống như nghĩ tới chuyện gì đó: “Con biết rồi, bố đang suy nghĩ có nên tha thứ cho ông nội hay không, cho nên muốn nghe ý kiến của con một chút, đúng không?”

Lục Kiến Nghi cười ngượng ngùng: “Cứ cho là như vậy đi.”

Hứa Kiến Quân suy nghĩ một lát, chậm rãi nói từng chữ từng câu: “Thực ra ông nội rất tốt, có lẽ ông ấy bị bà nội hai lừa, mới làm ra quyết định sai lầm.

Nếu bà nội cũng nguyện ý tha thứ cho ông ấy, bố cũng tha thứ cho ông ấy đi.”.

Truyện Chữ Hay