Nói là làm, Đào Cúc Vân bàn bạc lại với Đào Quốc Phong, Đào Quốc Phong đương nhiên ủng hộ cô.
Nhà ở có thể quan trọng hơn mạng người sao?
Chi phí nằm viện không chờ đợi ai và chuyện nhà đổi chủ không phải chuyện ngày một ngày hai là có thể giải quyết được, bọn họ phải lên kế hoạch ngay từ bây giờ để có thời gian hòa hoãn mọi chuyện, nếu không bệnh viện không phải là tổ chức từ thiện và không thể khất nợ được.
Đào Cúc Vân về nhà tắm rửa sau đó tới luôn công ty trung gian nhờ nhân viên giúp bán nhà.
Căn nhà do chính chủ thế chấp nên thủ tục chuyển nhượng có chút rắc rối, ý của người trung gian là căn nhà đã ở được hai năm mà thế chấp cũng chưa trả được bao nhiêu, hơn nữa giá nhà hiện tại cũng không tốt lắm...!quan trọng nhất là Đào Cúc Vân muốn bán vội nên giá nhà sẽ không quá cao, bên phía trung gian có ý ép giá thấp xuống.
Xong chuyện này thì xem như cô đã bỏ bớt được một nỗi lo, việc thuê nhà dọn ra ở sẽ không quá phiền phức.
Sau khi đi ra khỏi công ty trung gian, toàn thân Đào Cúc Vân đã kiệt sức, cô cảm thấy gánh nặng trên vai càng lúc càng nặng trĩu, cô không thể chỉ tập trung vào vấn đề tình cảm của bản thân như trước nữa, giữa lúc hỗn loạn thế này cô càng nên lý trí và chín chắn hơn.
Lúc này, cô thật sự không còn tâm trí và sức lực để ứng phó chuyện với Đỗ Nhất Minh.
Ngay sau khi Đào Cúc Vân rời khỏi nhà thì Phan Thanh Hương đã theo cô đi đến tận công ty trung gian.
Nếu không có một y tá khoa sản tố giác thì Phan Thanh Hương vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra với nhà Đào Cúc Vân.
Bệnh bạch cầu là hố sâu không đáy, dù có bỏ ra hàng tỷ cũng chưa chắc đã chữa khỏi.
Hoàn cảnh gia đình của Đào Cúc Vân quả thực khá éo le, cô ta đã đến mức phải bán nhà chạy chữa!
Thanh Hương đứng tại chỗ chìm trong suy nghĩ.
Bà ta cảm thấy rất kinh ngạc, tại sao Đào Cúc Vân lại không cùng con trai bà ta là Đỗ Nhất Minh bàn bạc? Mấy trăm triệu đều không đáng là gì với Đỗ Nhất Minh, cô ta có phải là quá tự trọng không? Hay cô ta đang giở trò lạt mềm buộc chặt?
Phan Thanh Hương nhất thời không rõ ý tứ của Đào Cúc Vân, nhưng trong lòng bà ta biết rất rõ người phụ nữ nghèo hèn này làm sao có thể xứng với con trai bà ta, bà ta phải tranh thủ cơ hội này làm cho con trai chia tay với cô ta!
Quyết định vậy đi!
Phan Thanh Hương suy nghĩ một lúc, ánh mắt cũng trầm xuống, rất nhanh trong đầu bà ta liền lóe lên một ý niệm!
Đào Cúc Vân mấy ngày nay kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, vốn dĩ cô và Đỗ Nhất Minh đã hẹn không gặp nhau mấy ngày, nguyên nhân chính là cô đang gặp hoàn cảnh khó khăn và cô cũng không biết mình có tâm trạng thể nào khi gặp mặt Đỗ Nhất Minh.
Đúng là có một số chuyện mà cô không muốn anh ấy biết, sau khi vững vàng lập trường thì cô càng cảm thấy trong lòng đầy áp lực, tủi thân, luôn cảm thấy buồn rầu và đau lòng.
Cuối cùng, Đào Cúc Vân vẫn gặp Đỗ Nhất Minh.
Đào Quốc Phong ở cùng Cao Bích Ngọc trong bệnh viện hai ba ngày, ghế trong phòng khá cứng, chân của Đào Quốc Phong đi đứng không thuận tiện, sau khi Đào Cúc Vân liên tục thuyết phục thì ông mới chịu về nhà ngủ.
Khi Đào Cúc Vân trở lại phòng bệnh thì Cao Bích Ngọc đang nằm yếu ớt trên giường.
Bà hỏi: “Cúc Vân, con nói thật cho mẹ đi, có phải mẹ bị bệnh gì không? Sao mẹ lại không có tí sức lực nào và còn đau khắp người?”
Khuôn mặt của Cao Bích Ngọc trắng như tuyết và hốc hác.
Chỉ vài ngày trở lại đây cơ thể bà đã trở nên cực kỳ gầy, giọng nói của bà nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Đào Cúc Vân trông thấy vậy thì rất đau lòng, cô cố gắng kìm lại sự chua xót trong mắt rồi tiến lại gần bà, cô đưa tay ra vén mái tóc đã bạc của Cao Bích Ngọc sang một bên rồi từ từ vén nó ra sau đầu: “Mẹ, mẹ nghĩ nhiều quá, bác sĩ nói bệnh của mẹ phải nhập viện để theo dõi và quan sát.
Thực sự con không nói dối mẹ.”
“Vớ vẩn.” đôi mắt Cao Bích Ngọc đầy vẻ ảm đạm, giọng nói yếu ớt vang lên: “Mẹ không đọc nhiều sách nhưng mẹ thường xem phim truyền hình.
Tại sao người bình thường lại phải nhập viện và truyền dịch…Con đừng nói dối mẹ, mẹ đã từng này tuổi rồi, không gì là không thể chịu đựng được."
Nghe vậy, cổ họng Đào Cúc Vân suýt nữa thốt ra mọi chuyện cho bà biết, có trời mới biết cô phải chịu đựng như thế nào, nhất là vào lúc này cô không thể nói cho Cao Bích Ngọc biết sự thật.
Cao Bích Ngọc là một phụ nữ nông thôn điển hình, nếu biết phải tốn kém nhiều tiền như vậy để chữa bệnh thì chắc chắn bà sẽ gào khóc đòi xuất viện.
Hiện tại bà mặc cho hai cha con lừa lọc cũng bởi vì thân thể đang suy yếu, hơn nữa kĩ xảo diễn xuất của hai người họ cũng rất cao nên dễ qua mắt bà, đến khi bà tỉnh táo lại mới nghĩ kỹ vấn đề này.
“Mẹ, mẹ thật sự nghĩ nhiều quá thôi...mấy ngày nữa mẹ có thể xuất viện!”
“Thật sao? Trong lòng mẹ luôn cảm thấy khó chịu, cuộc sống của chúng ta đã trải qua quá nhiều vất vả, mẹ hy vọng rằng sẽ không có gì xảy ra với chúng ta nữa, nếu không thì bố của con...” Nói xong, nước mắt của Cao Bích Ngọc không kìm được mà trào ra.
Đào Cúc Vân vội vàng lau nước mắt cho bà, nước mắt của cô cũng bắt đầu trào ra nhưng không chịu rơi xuống.
“Mẹ, mẹ ngủ trước đi, con sẽ ở lại với mẹ.
Mẹ đừng nghĩ nhiều về chuyện này nữa, con biết mà, con làm chuyện gì cũng sẽ có chừng mực, mẹ và cha sẽ sống lâu trăm tuổi...”
"..."
Đào Cúc Vân vừa xoa dịu vừa lừa Cao Bích Ngọc chìm vào giấc ngủ.
Mẹ cô có tính cách yếu đuối, bình thường bà cũng không nói nhiều, khi gặp chuyện gì buồn cũng sẽ nuốt nước mắt vào bụng, bà là một phụ nữ nông thôn điển hình động một tí là rơi nước mắt.
Có lẽ đây là lý do khiến Đào Cúc Vân cố gắng nhịn xuống, cô phải tự mình mạnh mẽ hơn để có thể chăm sóc cha mẹ tốt hơn.
Đào Quốc Phong còn nói rằng may mắn thay Đào Cúc Vân và Lý Khánh Dương đã không tiếp tục mối quan hệ yêu đương.
Nếu không hai người đã nói chuyện xong mà mẹ của Đào Cúc Vân gặp chuyện thì không biết bên kia có sẵn sàng tiếp nhận gánh vác chuyện của Đào Cúc Vân hay không.
Ở góc độ nào đó thì có thể coi là trong cái rủi có cái may.
Về phần Đỗ Nhất Minh, Đào Quốc Phong không nói một lời nào.
Lý do ông không đề cập đến rất đơn giản, áp lực của con gái ông đã rất lớn nên Đào Quốc Phong không muốn vì Đỗ Nhất Minh mà tranh cãi với con gái.
Vào thời điểm quan trọng này thì gia đình nên đoàn kết vượt qua khó khăn hiện tại và để Cao Bích Ngọc hồi phục càng sớm càng tốt.
Đào Cúc Vân đắp chăn cho Cao Bích Ngọc, cô đứng bên cạnh giường bệnh của bà ngẩn ngơ một lúc, đến khi cô hoàn hồn thì phát hiện có một người đang đứng ngoài cửa, khuôn mặt anh hiện rõ qua cánh cửa bằng kính trong suốt.
Đỗ Nhất Minh.
Khi đó ánh mắt Đào Cúc Vân có chút hoang mang cùng một chút cam chịu, cuối cùng biến thành một loại bình tĩnh.
Sớm muộn gì cô cũng phải đối mặt với nó, trốn tránh cũng không được.
Nếu Đỗ Nhất Minh đến bệnh viện tìm cô thì chỉ cần hỏi bất cứ ai anh cũng có thể biết mẹ cô có chuyện, Đào Cúc Vân đã đoán trước được chuyện này.
Đào Cúc Vân nhẹ nhàng đi ra, cô liếc nhìn anh một cái cũng không nói gì mà nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tâm trạng của Đỗ Nhất Minh phức tạp hơn Đào Cúc Vân, trong lòng anh có trăm ngàn câu hỏi vì sao muốn hỏi cô, anh muốn hỏi mọi chuyện.
Vậy nên lúc này trên mặt Đỗ Nhất Minh tràn ngập sự bối rối, đầy dấu hỏi nghi ngờ và thậm chí là nén giận.
Tại sao?
Rốt cuộc là vì cái gì?
“Qua bên đó đi.”
Sau khi suy nghĩ thì lo lắng của Đào Cúc Vân càng lúc càng đi xa, cô cùng Đỗ Nhất Minh đi tới cửa sổ cầu thang.
Bởi vì đã mười giờ tối nên đèn trong khoa nội trú của bệnh viện đã tắt từ lâu, ánh sáng tương đối tối, người qua lại cũng khá ít, mọi thứ xung quanh có vẻ yên tĩnh lạ thường, loại yên tĩnh này khiến cho đầu óc của con người vốn mơ màng cũng dần dần trở nên sáng suốt và lý trí hơn.
Sau khi sắp xếp lại từ ngữ một chút, Đỗ Nhất Minh nói: “Tại sao em lại trốn tránh anh?”
Cô ấy nói với anh cần mấy ngày để bình tĩnh lại, ban đầu Đỗ Nhất Minh cũng khá bình tĩnh, anh cảm thấy tin tưởng Đào Cúc Vân có thể đối phó với những vấn đề của cha mẹ cô và anh ấy cảm thấy bản thân mình cũng rất tốt, cha mẹ của Đào Cúc Vân cùng lắm là không thích người giàu nhưng chắc không quá khó khăn.
Nhưng mà thời gian chờ đợi lại lâu quá, đặc biệt là Đào Cúc Vân thường xuyên không trả lời tin nhắn của anh, không trả lời điện thoại của anh, cho dù có trả lời cũng nói chuyện rất ít.
Trực giác của đàn ông mách bảo anh đây là dấu hiệu của một cuộc chia tay.
Chia tay? Sao có thể như vậy được!
Đỗ Nhất Minh cũng là một người giàu có, khi Đỗ Trí Quốc và Phan Thanh Hương ly hôn thì bọn họ cũng đã thỏa thuận xong về cổ phần và các vấn đề liên quan khác… Lần đầu tiên anh thấy có người phản đối mình vì quá giàu, thật giống một trò đùa!
Cuối cùng Đỗ Nhất Minh quyết định tìm đến bệnh viện, sau khi tìm hiểu anh mới biết được hóa ra nhà Đào Cúc Vân đã xảy ra chuyện.
“Em không cố ý giấu anh, em muốn đợi tình trạng của mẹ em ổn định...” rõ ràng là Đào Cúc Vân đang thiếu tự tin, cô không biết phải giải thích với anh như thế nào, ánh mắt cô mơ hồ không có tiêu cự, cơ thể cũng hơi run nhẹ.
Đôi mắt Đỗ Nhất Minh dưới ánh sáng khúc xạ từ ngoài cửa sổ đầy vẻ thâm thúy, nhạy cảm, còn mang theo tia nghi hoặc, anh duỗi tay ra siết chặt vai Đào Cúc Vân rồi xoay người cô đối diện với mình, giọng nói trầm thấp của anh vang lên: “Tại sao em không nói cho anh biết? Đào Cúc Vân, em nói cho anh biết em nghĩ thế nào? Anh là bạn trai của em.
Tại sao trong nhà em lại có chuyện lớn như vậy mà anh là người cuối cùng biết?”
Trong lòng anh như có lửa đốt, thật ra anh muốn nói: Đào Cúc Vân, em có coi anh là bạn trai của em không?
Đào Cúc Vân đón nhận lấy ánh mắt của anh, môi cô có chút yếu ớt: “Em xin lỗi, Nhất Minh, chỉ là em cảm thấy trong lòng rất rối bời, em muốn giải quyết việc của mẹ em trước sau đó mới nói đến chuyện của chúng ta...”
Đỗ Nhất Minh trực tiếp ngắt lời cô: “Em định làm gì? Có phải em cảm thấy gia đình có gánh nặng nên không muốn liên lụy đến anh, cũng không muốn anh cho rằng em là một người phụ nữ thực dụng, nếu mẹ em vẫn nằm trên giường bệnh và em bận rộn chạy ngược chạy xuôi suốt như vậy thì em sẽ không bao giờ có thời gian để ý đến anh, thậm chí xa lánh anh sao?”
Sắc mặt Đào Cúc Vân bỗng chốc tái nhợt, lời nói của Đỗ Nhất Minh mãnh liệt đâm vào lòng cô.
Đôi mắt cô bắt đầu rủ xuống né tránh và đôi môi cũng mím chặt lại nhưng cô ấy cũng không thể nói được một lời giải thích.
Sự trốn tránh của cô khiến Đỗ Nhất Minh có lý do để tin rằng lúc này Đào Cúc Vân đang né tránh hoặc cô ấy có thể nói ra lời chia tay.
“Nói đi! Anh là bạn trai của em, em có thể dựa vào anh, tin tưởng anh mà không phải là âm thầm chịu đựng! Trong lòng của em, anh vẫn không thể so với cái gọi là lòng tự trọng của em!”
Hôm nay Đỗ Nhất Minh có chút kích động, từ trước đến nay anh đều là một người lịch sự chưa bao giờ mất phong độ cuồng loạn chất vấn một người con gái như vậy, lại còn là người con gái mà anh thích.
“Em xin lỗi.”
Đào Cúc Vân cắn đôi môi đã không còn chút máu, đôi mắt cũng dần ướt đẫm.
Cô còn đang do dự và chần chừ, chính lời nói của Đỗ Nhất Minh khiến cô chợt hiểu hóa ra trong tiềm thức cô đã định chia tay Đỗ Nhất Minh..