Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

chương 402: ngoại truyện đỗ nhất minh và đào cúc vân 22

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Nhất Minh, em cảm thấy hơi lạnh.”

"Lạnh sao? Vậy để anh cởi áo khoác mặc vào cho em."

Ngồi ghế tình nhân xem phim, thì vấn đề đã quá rõ ràng rồi.

Cô gái bên cạnh anh ta có phải là bạn gái mới của anh ta không? Cô ta nói nhẹ nhàng và nhỏ nhẹ, mà cơ thể thì giống như ước gì muốn vồ lấy Đỗ Nhất Minh vậy.

Giọng điệu nói chuyện của Đỗ Nhất Minh rất rõ ràng, luôn luôn không đứng đắn, và đưa đẩy ngọt xớt, cho nên cô vẫn cứ không dám tin, và không muốn tin.

Khi xem phim, Lý Khánh Dương và Đào Cúc Vân tương đối im lặng, nhưng Đỗ Nhất Minh và bạn gái của anh ta ngồi ở ghế tình nhân bên cạnh thì nói chuyện líu ríu, họ không ngừng thu hút sự chú ý của Đào Cúc Vân, thậm chí cô còn không biết nội dung của bộ phim đó là gì.

Dù cô có tập trung đến đâu đi chăng nữa, thì cô cũng không có cách nào khác, ngược lại cô nghe cuộc trò chuyện của hai người bọn họ một cách rõ ràng chi tiết.

Rõ ràng là đã qua rồi, vậy tại sao vẫn còn quan tâm chứ.

"Đào Cúc Vân, em có muốn ăn bỏng ngô không?"

Lý Khánh Dương đột nhiên bất ngờ hỏi cô một câu, Đào Cúc Vân lập tức cảm thấy cả người không ổn, lúng túng trả lời: "Không cần đâu." Mắt thì vẫn liếc nhìn qua bên trái, dù sao cũng ngồi gần như vậy, nói không chừng Đỗ Nhất Minh đã nghe thấy rồi.

Đào Cúc Vân bị trúng tim đen rồi.

Cô siết chặt nắm tay, cau mày không biết phải làm sao mới được, bộ phim mới xem được một nửa thời gian, không đến nỗi làm Lý Khánh Dương tụt hứng, vậy đi về trước nào.

Ai mà biết rằng cuộc sống cũng có lúc giống nhau, nói trùng hợp thì là trùng hợp, cứ một mực khăng khăng đến xem phim, thì lại đi cùng một rạp chiếu phim, cùng một phòng chiếu phim, lại còn ngồi ghế liền kề nhau.

Đào Cúc Vân nhẹ nhàng nói bên tai Lý Khánh Dương: "Tôi muốn đi vệ sinh."

Đột nhiên cô nghĩ ra một ý tưởng hay, tìm cơ hội để chuồn về mất.

Cô thật sự không thể ở lại chỗ này được nữa, lỡ như thật sự chạm mặt nhau thì lại thêm khó xử.

Lý Khánh Dương đương nhiên không chút nghi ngờ, say sưa xem màn hình chiếu phim và hết sức tập trung vào nó, một chút cũng không phát hiện ra sự khác thường của Đào Cúc Vân.

Đào Cúc Vân không ngờ rằng cô ấy liền đột ngột rời đi, nhưng lại có người nào đó đang đuổi theo cô.

Khi cô từ trong rạp bước ra cổng, cô mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lấy điện thoại di động ra, chủ động gửi tin nhắn cho Lý Khánh Dương.

Nội dung đại khái là do cơ thể không được khỏe, nên về nhà sớm nghỉ ngơi một chút.

Lý Khánh Dương là người đâu ra đấy, không có khéo ăn khéo nói, nếu không ngay ngày đầu tiên hẹn hò đã không dứt khoát và thẳng thắn ngỏ lời cầu hôn, nói trắng ra là hai người cùng sống chung, không cần thiết phải có nhiều tình cảm mãnh liệt và sự rung động, vì anh ta đã từng trải rồi, nhưng cưới xong anh ta sẽ chăm chỉ làm tốt vai diễn người chồng, người ba.

Lý Khánh Dương thực sự khiến cô cảm thấy sự kiên định trong suy nghĩ của anh, tính cách cũng không tồi, và thái độ của đối với hôn nhân tình cảm trước mắt dường như là rất chân thành.

Đào Cúc Vân không thể phủ nhận rằng Lý Khánh Dương là một ứng cử viên rất thích hợp cho việc chọn người làm chồng.

Nếu như sau này Đỗ Nhất Minh không xuất hiện, cô nghĩ, cô và Lý Khánh Dương nhất định sẽ có được kết quả tốt, tôn trọng nhau như khách, xem trọng lẫn nhau, bên nhau hạnh phúc đến già.

Lý Khánh Dương nhanh chóng phản hồi lại tin nhắn: “Có nghiêm trọng lắm không, tôi đi ra ngay bây giờ?”

Đào Cúc Vân sốt sắng nói: “Không cần nữa đâu, tôi đã bắt taxi để về rồi, thật sự là rất ngại đã làm anh mất hứng.”

Bởi vì thái độ của Đào Cúc Vân quá cương quyết, Lý Khánh Dương không có nài nỉ mà chỉ nói là tối nay đi ngủ sớm chút và ngủ ngon nhé.

Chính là bởi vì Lý Khánh Dương là người rất tôn trọng người khác, hơn nữa chỉ có là không thích thì mới ngay cả cái ý tứ cơ bản nhất cũng không có, nên anh ta cũng không thể cưỡng cầu được.

Đào Cúc Vân ngay từ đầu đã không đồng ý Lý Khánh Dương, hai người bọn họ bất quá chỉ là tiếp xúc với nhau, nói là đem Đỗ Nhất Minh giày vò đến chết.

Đỗ Nhất Minh từ lâu đã phát hiện ra sự tồn tại của Đào Cúc Vân.

Đó không phải là do có mắt nhìn thấu mọi thứ mà là trong rạp chiếu phim.

Bạn biết đấy, thời gian bật đèn chẳng qua là lúc phân chia chỗ và lúc cuối phim.

Bên trong tối đen vô cùng, lấy đâu ra mà có thể xem rõ hình dáng chứ.

Nhưng hôm nay Đào Cúc Vân lại không đeo kính, không thể nhìn rõ được, cô vẫn phán đoán ra được thân phận thực sự của Đỗ Nhất Minh từ giọng nói của anh ta.

Cậu Đỗ vốn là không định lại gặp mặt Đào Cúc Vân nữa, bạn gái anh đã thay từ cô này đến cô khác, và quay trở lại cuộc sống của một kẻ ba lăng nhăng như trước đây, theo lời của mẹ anh ta Phan Thanh Hương nói thì anh ta quả thực là tự sa ngã và chìm đắm trong trụy lạc.

Cũng được, dù sao cậu Đỗ cứ thế bày ra hết thái độ, anh khiến đối tượng nghiêm túc của tôi tức giận bỏ đi rồi, được rồi, tôi cũng sẽ không tìm cô ta, nhưng anh cũng đừng có mà hối hận đấy.

Cậu Đỗ thật đúng là đã nói được làm được, anh ấy đã dành ba ngày đêm để hát và học hỏi từ cha mình Đỗ Trí Quốc, và ở lại qua đêm không về.

Phan Thanh Hương không những không nhận ra tâm lý nghịch loạn của Đỗ Nhất Minh mà còn liên tục đổ lỗi cho Đào Cúc Vân là hồ ly tinh vì đã cho con trai mình uống thứ thuốc mê gì, và làm cho tâm trạng của con trai bà ta trải qua hai thăng trầm lớn.

Anh ta không biết rằng mình đang nghiêm túc, hay cố ý hát chống lại Phan Thanh Hương! Dù sao thì, thật nực cười khi không ai quan tâm đến anh ta.

Sau khi nhận được phản hồi, tâm trạng của Đào Cúc Vân sao mà tốt nổi, tâm tình ban đầu như nước ngưng đọng dần dần trở nên dập dềnh phức tạp.

Rốt cuộc vẫn phải trở về cuộc sống bình thường, không thể ở trong ảo tưởng mãi được.

"Đào Cúc Vân, cô chờ chút." Đỗ Nhất Minh rốt cuộc cũng không kìm được mà đuổi theo cô ra ngoài.

Bởi vì anh ta hiểu Đào Cúc Vân quá rõ, cô chính là người không thể nào làm bạn với bạn sau khi chia tay.

Đào Cúc Vân bước đi càng lúc càng nhanh, giả vờ như không nghe thấy gì, tim đập thình thịch không thể kiểm soát được: "Anh đã nhận nhầm người rồi."

Nếu như vậy, không kết thúc cũng sẽ đổ vỡ.

Đố Nhất Minh chưa bao giờ quên được cô y tá nhỏ, nhưng đáng ghét nhất chính là tình cảm của đôi lứa yêu nhau bị Phan Thanh Hương chia cắt.

Cho đến nay, những lời nói tổn thương sâu sắc mà Phan Thanh Hương nói ra vẫn còn văng vẳng bên tai, ngay cả lúc này, anh vẫn còn cảm giác tội lỗi sâu đậm và chôn chặt trong lòng đất.

Đỗ Nhất Minh lẳng lặng nhìn dáng người mảnh khảnh kiên định bước nhanh của cô, rồi hô to: "Tôi thay mẹ tôi xin lỗi em! Xin lỗi, câu nói này tôi đã cất giấu rất lâu rồi, hôm nay cuối cùng cũng có thể nói ra cho em nghe.”

Thân hình của Đào Cúc Vân đột ngột dừng lại, cho nên anh ta lúc này đang dùng con bài tình cảm và tình cảm gia đình để nói sao, hehe, anh ta rốt cuộc là còn muốn cứu vãn điều gì nữa? Không cảm thấy là không cần thiết sao.

"Nếu như anh thật sự cảm thấy có lỗi, sau này chúng ta không cần gặp nhau nữa, đều là vì tốt cho cả hai, được không?"

Đào Cúc Vân hơi hơi quay mặt lại, nhưng không có quay người lại.

Đối với Đỗ Nhất Minh mà nói, câu nói đó hoàn toàn làm anh ta tổn thương sâu sắc, nó tương đương với việc xóa bỏ hết mối quan hệ giữa hai người họ trước đây.

Anh ta muốn dốc sức hẹn hò yêu đương, nhưng sao khó quá đi.

Lúc này, Đỗ Nhất Minh muốn đánh chính mình một trận để xả giận, hoặc là nhào thẳng tới ôm Đào Cúc Vân, rồi nói với cô, đừng sợ, chúng ta ở cùng nhau nhé.

Hai người đều ngầm không nhắc tới bạn trai bạn gái mới của mình, điều đáng buồn nhất chính là Đỗ Nhất Minh mở to mắt nhìn Đào Cúc Vân bắt taxi rồi biến mất trong tầm mắt của anh.

Cô thậm chí còn không liếc nhìn mình một cái.

Trái tim cô tàn nhẫn đến vậy sao? Nhanh như vậy đã tìm được bạn trai mới! Vẫn là một đồ ngốc nghếch giả vờ đàng hoàng.

Nhưng mà, hai người đã xa nhau được vài tháng rồi, và anh ta đã thay bạn gái rất nhiều lần, lại còn không cho phép cô thay một lần.

Nghiêm túc mà nói, nếu như Đào Cúc Vân gặp được một người thực sự yêu cô và bằng lòng nỗ lực vì cô, thì anh ta cũng nhận ra điều đó!

"Nhất Minh? Em còn tưởng anh ra khỏi nhà vệ sinh rồi, sao lâu như vậy còn chưa quay vào."

Bạn gái mới của Đỗ Nhất Minh đang mặc một chiếc váy ngắn và trang điểm của cô ta trông gần như không chính thống.

Hành động di chuyển quả thực là khó coi, ngay cả thực sự là cố ý đến kiếm việc với Đỗ Nhất Minh.

Người ta cũng rất bận rộn, và cũng có người không bằng lòng để con nhỏ của mình ở một nơi lạ lẫm.

Đỗ Nhất Minh thực sự đã nhìn ra sự khác biệt giữa bạn gái cũ và bạn gái hiện tại, tóm lại là không có ai đang cố tình gây sự, chỉ là oán giận trần trụi, vì không thể về nhà mà thôi.

Những chuyện của những ngày đó không phải do tôi ăn mì xào gây ra, mà là do sự kiên nhẫn của một số người quá kém.

Cô rõ ràng là y tá.

Tất cả những phép tắc đó đều là của cô, nhưng không thực hiện nó một cách chi tiết.

Bên cạnh đó, người con gái lúc này hiện đang hành động với một dáng vẻ mê hoặc và nô đùa, là một dáng vẻ đang tìm kiếm lợi nhuận và tham lam sự phù phiếm.

Thật làm cho Đỗ Nhất Minh cảm thấy ngán ngẩm!

Đỗ Nhất Minh bực tức đủ rồi, nói thẳng: "Cút đi."

Tâm trạng kích động như vậy, nhưng cũng tốt, Đỗ Nhất Minh trong chốc lát kìm nén được tính khí của bản thân.

Không thể chịu nổi cô gái gái mặt dày này nữa, sau khi bị gây sức ép như vậy, cô vẫn thản nhiên tỉnh bơ kéo tay áo anh: "Nhất Minh, có chuyện gì vậy? Vừa rồi không sao đâu.

Anh không thích xem phim đó vậy thì chúng ta đi, không xem nữa, được không?"

Hoàn toàn là phong cách không biết xấu hổ và miễn có tiền là được.

Đỗ Nhất Minh nhìn cô chằm chằm và muốn cười.

Một nụ cười không có sức lực đến hoang đường.

"Tôi bảo cô tránh ra, cô có nghe thấy không? Tôi không muốn nói lần thứ ba!" Đỗ Nhất Minh lần này thực sự tức giận phát cáu rồi gào lên, người con gái hiển nhiên giật mình, hành động trên tay cô liền dừng lại.

Tâm trí Đỗ Nhất Minh cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút, lấy trong ví ra một ít tiền, nặng nề nhét vào tay người con gái: "Cầm tiền đi, cút nhanh, sau này tôi không bao giờ muốn gặp lại cô nữa!"

"Đi thì đi."

Trong một tiểu khu nhỏ ở thành phố Đà Nẵng.

Đào Cúc Vân từ khi quay về hồi tối vẫn chưa ngủ được, trong lòng có dự cảm không tốt.

Cô sợ Đỗ Nhất Minh sẽ làm càn, bởi vì cuộc gặp gỡ này chính là cầu nối, và cô không biết đằng sau sẽ dẫn đến chuyện gì.

Nếu như có thể không gặp lại, không bao giờ gặp lại mặt nhau thì tốt.

Thật là vô duyên vô cớ, lại gặp phải một đống chuyện phiền phức.

May mắn thay, cô đã quyết định tiếp tục chung sống với Lý Khánh Dương.

Đào Cúc Vân cố hết sức bỏ qua cơn sóng giữ trong lòng, đắp kín chăn rồi trở mình ngủ thiếp đi.

Vào ngày hôm đó cô rời rạp chiếu phim trước, Lý Khánh Dương có vẻ không vui cho lắm.

Hai người đã mấy ngày không gặp mặt nhau rồi, vì vậy cha mẹ của Đào Cúc Vân là Đào Quốc Phong và Cao Bích Ngọc liền hỏi hai người họ thế nào rồi.

Dứt khoát, ngày hôm đó Lý Khánh Dương đã nhắn tin cho cô trên Zalo để cùng nhau ăn tối và giải thích rằng hai ngày nay công việc khá chậm.

Lý Khánh Dương hẹn ở một nhà hàng kiểu phương Tây, ban đầu cũng là chào hỏi nhau khách sáo, đây là cách hai người chung sống, Đào Cúc Vân căn bản cũng đã quen rồi.

Lý Dương không nói nhiều nên bầu không khí rất trầm lặng.

Nhưng không bao lâu sau, khi gần như ăn xong, Lý Khánh Dương đột nhiên nói: "Thật ra hôm đó sau khi em đi ra ngoài, tôi cũng từ rạp chiếu phim đi ra." Cà phê trong miệng Đào Cúc Vân đang uống dở, đột nhiên cô không biết nuốt vào đâu, cuối cùng là lẩm bẩm nói: "Vậy, anh thấy hết rồi hả?"

"Ừ."

Lý Khánh Dương khá thẳng thắn, nhìn qua anh ta không có vẻ gì là người tâm tư thâm sâu.

“Anh ta có phải là người mà em từng để trong lòng không?” Lý Khánh Dương lập tức hỏi một câu hỏi sắc bén.

Sắc mặt Đào Cúc Vân hiện lên vẻ không được tự nhiên, cuối cùng cắn môi nói: "Đúng vậy."

Vẻ mặt của Lý Dương vẫn cứ khiến người ta cảm thấy cân nhắc, bởi vì anh ta trước đây đã bị một cô gái vứt bỏ, cho nên về mặt này anh ta rất coi trọng..

Truyện Chữ Hay