Đào Cúc Vân vì chuyện không mặc áo ở bên sông mà vẫn canh cánh mãi trong lòng, nhưng cô nghĩ trời đã tối, đêm cũng đủ đen, hơn nữa đã vòng tay che những chỗ quan trọng, chắc là không nhìn thấy gì đâu nhỉ.
Lúc này hai má cô ửng hồng, đến cả hai tai cũng nóng lên, đôi mắt trong veo đảo qua đảo lại, tay chân bồn chồn không yên.
Không khí trong phòng sinh hoạt dành cho người cao tuổi này sao bỗng trở nên mập mờ, lúc này tâm trí Đỗ Nhất Minh chỉ toàn là cảnh tượng vừa rồi.
Quan trọng là hiện tại cô vẫn đang mặc áo sơ mi của Đỗ Nhất Minh, trong áo cũng không mặc gì khác, lộ ra những gì không cần phải nói thêm nhiều nữa, thực sự khiến anh mê mẩn trong phút chốc.
Anh muốn tỉnh táo một chút làm giảm bớt sự chú ý vào việc vừa nãy, giải tỏa tinh thần, anh lặp lại: "Đào Cúc Vân, chúng ta đã nói với nhau, một tuần, hiện tại đã hết thời gian, em lại đi về vùng quê này, lẽ nào là để trốn tránh tôi sao?
“Tôi… Không có.”
Đào Cúc Vân luôn cảm thấy thiếu tự tin, hơn nữa lại không biết cách ăn nói, cũng chẳng nói được mấy câu dễ nghe.
Người ta vượt đường xa đến đây, cũng chỉ vì một câu trả lời.
Khi nhìn thấy Đỗ Nhất Minh đột nhiên xuất hiện, trong lòng Đào Cúc Vân vô cùng kích động, cô thừa nhận mình là một người phụ nữ không có chủ kiến, vậy nên mới không ngừng dao động lập trường và thái độ, tạo nên cảm giác lẫn lộn cho đối phương.
Nhưng một người từ nhỏ đã được cưng chiều, an nhàn sung sướng như Đỗ Nhất Minh, tự mình lái xe, không ngại cực khổ đi từ xa đến, đúng là khiến người ta cảm thấy kinh ngạc, cũng khiến cô cảm thấy xúc động.
Không còn cách nào, cô là người, nào phải sỏi đá.
“Không có?” Anh nhíu hàng lông mày được cắt tỉa tinh xảo, đôi mắt đào hoa xinh đẹp quyến rũ chớp chớp chớp mắt, như đang phóng điện với Đào Cúc Vân, ánh mắt dán chặt lên khuôn mặt cô.
Đào Cúc Vân cảm thấy ánh mắt mình không có cách nào che giấu đi được.
Dáng người cao lớn của Đỗ Nhất Minh từng bước lại gần, tập trung vào người cô, Đào Cúc Vân từ từ lùi lại dưới khí thế áp đảo của anh, cuối cùng lưng gần như dán vào tường, không tránh được nữa, cô chỉ có thể đối mặt.
Đỗ Nhất Minh chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ trắng, loại áo này không nghi ngờ gì thêm, nó càng mang tính khảo nghiệm đối với cơ thể và lòng dũng cảm, xương quai xanh, cơ bụng hơi nhô ra, cơ bắp trên cánh tay lúc ẩn lúc hiện, hoàn toàn kết hợp hoàn hảo giữa vẻ ngoài đẹp trai và từng bộ phận hoàn mỹ trên cơ thể.
Đôi môi xinh đẹp của Đỗ Nhất Minh đóng mở nói: "Lẽ nào em còn lý do khác sao?"
Khi nói chuyện, hơi nóng cứ từng đợt từng đợt bốc lên, ngứa ngáy, hai chân cô tê cứng, đầu gối mềm nhũn, chỉ còn lại lực quán tính mới giúp cô duy trì được tư thế đứng.
Đào Cúc Vân tự mình trấn an mình, không thể, không thể bị anh ấy dụ dỗ!
Đừng nhìn mặt! Không được nhìn mặt anh ấy!
Cuối cùng Đào Cúc Vân cũng tự ép được mình tỉnh táo lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lần này tôi tới đây là yêu cầu của công việc, về phần đáp án mà anh muốn, hiện tại tôi có thể nói luôn cho anh."
Trước nay Đỗ Nhất Minh tán gái có thể xem như cao thủ, kể từ lúc anh gặp phải một Đào Cúc Vân khó xiêu lòng, lòng tự trọng, sự tự tin, sự ưu việt của anh ta đã bị xóa sạch từ đầu đến chân.
Bây giờ nhìn biểu hiện của đối phương, rõ ràng không ổn, chẳng có chút chắc chắn nào.
Không khoa học, quá phản khoa học rồi.
Vẻ mặt Đỗ Nhất Minh ngay lập tức trở nên nghiêm túc, giọng nói nghiêm nghị ngắt lời cô: "Đào Cúc Vân, trước khi em trả lời, có thể suy nghĩ kỹ càng hơn một chút, bởi vì...!đây có thể là lần cuối cùng tôi cố gắng hết sức rồi, tuy rằng tôi mặt dày theo đuổi em, nhưng chắc chắn không phải là phường vô lại cứ bám riết lấy em, tôi cũng có giới hạn của chính mình, tôi thật sự rất thích em, việc kết hôn có vẻ vẫn còn xa vời quá nhưng tôi vô cùng trân trọng đoạn tình cảm này, lẽ nào em không thể cho tôi một cơ hội sao? Nếu em thích tôi dù chỉ một chút, một chút thôi, hoặc rung động vì tôi, xin em đừng buông bỏ tôi, được không?
"Một số người, một số việc, một khi đã bỏ lỡ, là bỏ lỡ cả đời."
Đỗ Nhất Minh đột nhiên cảm khái vô cùng, giọng điệu phiền muộn, dường như câu nào cũng đầy triết lý.
Đào Cúc Vân nghe vậy, cô như lạc vào những suy nghĩ trong lòng, dường như nơi nào đó trong tâm hồn được chạm đến, được tẩy rửa, những lời kiên quyết, tàn nhẫn cũng không cách nào nói trực tiếp ra miệng.
Dù sao cô cũng không phải cao thủ tình trường, càng không phải hạng người bội tình bạc nghĩa, cũng không phải là người vô tội, có những lời đặc biệt là những lời đi ngược lại với tâm ý của chính mình, cô cũng khó mà mở miệng.
Phải làm thế nào?
Chính vào lúc đôi môi của Đào Cúc Vân chuẩn bị mở ra, tách một tiếng, ánh sáng trong căn phòng cho người lớn tuổi đột nhiên trở nên tối tăm, đầy vẻ kinh dị.
Phía ngoài cửa sổ mơ hồ, cây lá rung rinh.
"Sao vậy, cúp điện rồi ư?"
Đỗ Nhất Minh trong bóng tối cau mày, thôi quên đi, dù sao cũng đã gần tám chín giờ đêm, nhưng ở một nơi nghèo nàn lạc hậu như vậy, cúp điện là đương nhiên rồi, kể cả ở các thành phố lớn cũng có việc luân lưu cúp điện vào mùa hè cơ mà.
Đầu năm nay, vừa đến mùa hè, tất cả các nơi sẽ lần lượt bị cắt điện, tiết kiệm điện nước cho đất nước và thế hệ mai sau, kiểu chờ đợi này đúng là giày vò người ta quá, nghĩ mà xem, dưới ánh mặt trời nóng đến gần bốn mươi độ, chỉ dựa vào cây quạt, vài phút thôi đã nóng đến lè lưỡi, chẳng khác gì các loại động vật khác, có thể nói là nóng đến cực điểm.
Đào Cúc Vân suýt chút nữa đã hét lên, cơ thể cô đột ngột co lại, mọi thứ trước mắt đột nhiên tối đen, đây rõ ràng là thử thách lòng can đảm của con gái.
Cô theo bản năng dựa vào người Đỗ Nhất Minh, làn da mỏng manh tựa vào người anh, dường như có một loại phản ứng hóa học hay phản ứng vật lý nào đó đang xảy ra giữa hai người
Đột nhiên nghĩ đến, hôm qua người đại diện trong thôn đã từng nói qua, trời nóng bức thì có chỗ có thể tắm rửa, không cần quan tâm thời gian, địa điểm, không quan tâm nơi đó có điện hay cúp điện, giống như làn gió nói đến là đến, chỉ một chốc mà khắp nơi đã tối đen như mực.
Thông qua cửa sổ, cô nhìn thấy bóng cây lốm đốm bên ngoài, giơ tay nhưng lại không nhìn thấy ngón tay, cô chỉ mơ hồ nhìn thấy một chiếc bóng, thực sự cảm thấy sợ hãi.
“Mất điện.” Cho nên tổng hợp lại, Đào Cúc Vân đại khái cảm thấy vận may của mình kém đến mức này, hoặc là Đỗ Nhất Minh mới là người có vận khí kém.
"Vậy...!khi nào thì mới có điện trở lại?"
Đôi mắt Đỗ Nhất Minh sáng rực trong bóng đêm, mỗi lần nói chuyện, Đào Cúc Vân có thể nắm bắt chính xác vị trí cụ thể của anh.
"Tôi cũng không biết, chúng ta ra ngoài rồi nói"
Đào Cúc Vân lúc nãy không phải là đi tắm sao? Điện thoại của cô đã tự động tắt nguồn vậy nên trên người cô không có bất cứ vật gì có thể chiếu sáng "Điện thoại của anh thì sao, mau lấy ra, nếu không thì tối lắm."
"Điện thoại của tôi?"
Chỉ nghe đến Đỗ Nhất Minh mới sửng sốt nói: "Tiêu rồi, điện thoại của tôi hết pin, cần phải sạc rồi, cái nơi đất đai phong thủy quý giá thế này, đợi tôi đi về sẽ...!"
"Được được, anh vẫn là nên giải quyết tình trạng khó khăn hiện tại của chúng ta trước, hiểu không?"
"Thị lực của em cũng không tồi, nắm tay tôi, đi theo tôi."
Đỗ Nhất Minh cuối cùng cũng tìm được cơ hội rồi, nhưng trong lòng lại vô cùng cảm kích lần cúp điện kịp thời này, cơn mưa này tạnh cũng quá kịp lúc nữa, nếu không Đào Cúc Vân cứ như vậy một gậy đánh chết anh, vậy thì chuyến đi khổ cực này xem như công cốc.
Vậy nên, đáp án không còn quan trọng nữa.
Sau này lại nói tiếp.
Anh đến một ngày, vậy thì cứ tận hưởng một ngày đi.
Điều làm anh không hiểu nhất chính là, tại sao anh cứ nhất định phải dành thời gian cho cô gái này.
Đỗ Nhất Minh không do dự khóa lòng bàn tay năm ngón của Đào Cúc Vân, đan tay vào nhau, dường như chỉ cần mãi thế này, không buông tay ra nữa.
Đào Cúc Vân lúc đầu có hơi phản kháng, nhưng khi đã biết ý của đối phương, cô liền lựa chọn tha thứ, thông cảm.
“Tôi tự đi được.” Dù cô có cố gắng dùng sức giằng ra, hậu quả có thể tưởng tượng được, dù sao cả hai bên càng siết chặt hơn.
Đỗ Nhất Minh dứt khoát kéo lấy cô, dựa theo trí nhớ về con đường khi nãy anh vào, hẳn là một nơi dễ dàng tìm được vị trí cổng.
Quả nhiên, có Đào Cúc Vân bên cạnh Đỗ Nhất Minh, cả hai nhanh chóng tìm thấy lối ra, lập tức reo hò vui vẻ.
Vừa bước tới cửa, mở cửa ra, ngoài trời đã khá tối, nhìn không thấy đường dưới chân, càng không nhìn thấy khuôn mặt người bên cạnh, ví như muốn buông tay nhưng người ta lại cứ nắm chặt không buông, cuối cùng cũng chẳng chịu buông, chẳng biết anh là đang muốn diễn trò gì.
Đào Cúc Vân ngại chết đi được, không biết đối phương muốn giở trò gì, hiện tại thật đúng là kêu trời trời không thấy, gọi đất đất không nghe.
Cả thế giới đều ngầm thừa nhận sự tồn tại của cô, sự tồn tại của Đỗ Nhất Minh.
Dù mất điện cũng không ảnh hưởng đến mọi người, vậy nên cô cũng không quan tâm lắm.
Hai người không có chỗ nào để đi, chủ yếu là mọi người đều đã ngủ, Đào Cúc Vân cũng ngại gọi người khác dậy để hỏi, tránh cũng tránh không thoát, cuối cùng vẫn lãnh đạm nói: “Anh buông tay đi.
"
Đỗ Nhất Minh vuốt bàn tay mịn màng của cô, tay vậy mà vẫn rất đầy đặn, cảm giác rất thoải mái, khiến anh không nỡ buông tay, anh vô lại nói: "Nếu buông ra, em ngã thì phải làm thế nào, ngoài này tối muốn chết, hay là chúng ta vào lại trong phòng đi "
Đào Cúc Vân nghĩ thầm, cô nam quả nữ ở chung một phòng, thế bị ai nhìn thấy lại chẳng phải tình ngay lý gian hay sao, nghĩ đến thế, cô lập tức bác bỏ: "Không cần.
Anh buông tôi ra đi, tôi cũng không phải trẻ con.
"
"Em chắc chứ?"
Trong bóng tối, một tia sáng xanh yếu ớt lóe lên trong đôi mắt đào hoa của Đỗ Nhất Minh, không chỉ vậy, giọng nói của anh lúc này cũng trở nên có chút kỳ lạ.
Thật là một phương pháp kỳ lạ?
Lời thoại trong phim ma đó biết không? Chính là thể loại phim dọa chết người không đền mạng, âm thanh kỳ lạ đem lại cảm giác bất thường bị thổi phồng lên, khiến thần kinh của bạn căng lên đến đỉnh điểm, mọi lúc mọi nơi có thể làm vỡ mạch máu ngay lập tức.
“Tôi chắc chắn.” Không hiểu sao trong đầu Đào Cúc Vân lại nghĩ đến cuốn sách như “âm dương sư” mà cô đã đọc mấy ngày trước, cảnh tượng bên trong đó cùng với vùng nông thôn trước mặt không quá phù hợp với nhau, còn về nội dung, toàn bộ đều đáng sợ vô cùng.
Thật ra, cô ấy không mấy khi đọc tiểu thuyết ma, thỉnh thoảng chỉ đọc một hai cuốn...!Vũ Tuyết Trang luôn trêu chọc cô ấy, sợ đến thế này chi bằng đừng đọc loại truyện này thì hơn, nói không chừng sẽ có ngày tự mình dọa chết mình.
"Vậy được, tôi nghe nói, vùng núi hẻo lánh này hình như dùng để chôn cất, vừa nãy lúc lái xe qua, tôi đã thấy những mảng hoa trắng xóa, ở trên núi...!Em có biết đó là gì không?" Đỗ Nhất Minh nhanh chóng cảm giác được cơ thể Đào Cúc Vân cứng lại, khóe miệng anh càng cong, giọng nói càng tràn đầy uy lực và sức ảnh hưởng.
"Gì cơ?"
Đào Cúc Vân thân thể run lên, ngay cả đôi môi lộ ra cũng bắt đầu run lên, sau lưng ớn lạnh, sợ hãi vô cùng..