Uống rượu cạn ly không vấn đề, đối với thói quen thường ngày sẽ uống ly rượu nhỏ trước lúc ngủ của Khuất Căng mà nói thì đây chỉ là chuyện nhỏ. Ca hát càng không là vấn đề, bài thứ nhất “Love Me Tender” rồi lại thêm bài “And I Love You So” nữa, chất giọng thấm đậm tình cảm của anh làm không ít các cô gái có mặt ở đây tâm tư mê mẫn, và cũng làm cho các tình địch phải cam chịu hạ phong.
Nhìn anh vui cười đùa giỡn cùng đồng nghiệp của cô, tâm trạng của Ngôn Hải Lam trầm xuống, khổ sỡ giống như có khối chì đang đè nặng trước ngực cô, làm cô hít thở cũng trở nên khó khăn.
Anh đúng là có sức mê người, bát diện linh hoạt, nam nữ ăn hết, chỉ trong giờ ngắn ngủi tất cả mọi người đều khuất phục trước mê lực của anh, đặc biệt là nữ. (ces: bít đánh dấu làm j r đúng ko pạn “Rách” =)) bát diện linh quang thì bít chứ bát diện linh hoạt chưa thấy, ko dám áp bừa)
Không biết bắt đầu từ lúc nào,Tiêu Mỹ Linh, Lý Tịnh Doanh và Trần Huệ Tình - ba người đó tách cô khỏi anh, luân biên nhau tiếp cận anh, ánh mắt của họ như biến thành hình trái tim. Còn nụ cười trên mặt anh thì từ đầu giờ vẫn như một, xem việc ngồi bên cạnh anh là cô hay người khác cũng chẳng sao cả.
Đây là một thử nghiệm, cô tưởng là mình đã nói qua cho anh biết, đã nhắc nhở anh rồi, không ngờ là anh một chút cũng không biết cảnh giác, vẫn để lộ nguyên hình của một công tử đào hoa.
Lòng rất đau, cô ngỡ là năm đó sau khi bị anh bỏ rơi trái tim cô đã đau đến mất hết cảm giác rồi, sẽ không còn biết đau là gì nữa, nhưng hiện giờ đây trái tim cô đang đau, mà lại vì cùng một người mà đau.
Ngôn Hải Lam ơi là Ngôn Hải Lam, người ta bị gạt một lần thì đã biết học khôn ra rồi, sao mày lại phải bị gạt tới lần mới học khôn ra được vậy? Mày đúng là đồ ngu ngốc.
“Phó lý! Sao chị lại im lặng vậy?” Cung Nhã Văn nghiêng người sang hỏi.
“Chị hơi mệt chút thôi! ” cô miễn cưỡng trả lời.
“Không phải mệt! Mà là do tâm trạng không được tốt? ”. Cung Nhã Văn nhép nhép môi, mang hàm ý ám chỉ ánh mắt chuyển hướng nhìn sang con cáo tinh không biết sĩ diện. “Có cần em thay chị dạy cho họ một bài học không? ”
Ngôn Hải Lam nhè nhẹ lắc đầu.
“Phó Lý! Anh Khuất là bạn trai của chị, với tư cách bạn gái chị có đủ quyền xử con cáo tinh đó mà! ”
“Chị đã nói rồi! Chị và anh ta chỉ là bạn! ”
“Phó lý! Em có mắt nhìn mà, được chứ? ”
“Vậy em lẽ ra phải nhìn được anh ta và chị chỉ là bạn thôi, nếu không thì sao anh ta dám ngang nhiên trước mặt ‘bạn gái’ có cử chỉ thân mật với cô gái khác chứ? ”
“Phó lý! Chị nói thật chứ? Anh Khuất có thật không phải bạn trai của chị không? ” Trần Chi Lâm ngồi kế Cung Nhã Văn liền chen lời vào hỏi. “Như vậy là em có thể tham gia vào danh sách cạnh tranh theo đuổi anh Khuất Căng đẹp trai rồi? ”
“Trần Chi Lâm! ” Cung Nhã Văn trừng mắt cảnh cáo.
“Em chỉ nói chơi thôi mà! ” Trần Chi Lâm lập tức đưa tay xin hàng.
“Nhưng mà nói thật chứ, nếu anh Khuất Căng đẹp trai kia thật không phải bạn trai của phó lý, vậy chẳng phải đã quá có lợi cho con cáo tinh kia rồi, có muốn cược, người họ ai sẽ là người trúng tuyển được anh Khuất đẹp trai để ý? ”
“Cô đừng có nói bậy nữa được không! Chẳng lẽ cô nhìn không ra trong mắt anh Khuất chỉ có mình phó lý thôi sao, còn đối với con cáo tinh kia chỉ là lễ độ của một người đàn ông cần có, nên mới không mở lời đuổi họ đi thôi!”
Sau đó Trần Chi Lâm bỗng cảm thấy hoang mang, liền lo lắng quay sang nhìn Ngôn Hải Lam.
“Phó lý! Hát nha! Tối nay vẫn chưa nghe chị hát!” Cung Nhã Văn bỗng lấy micro đẩy vào người cô, sau đó đứng lên đi về phía Khuất Căng, đưa tay kéo anh ra từ trong tay con cáo tinh. “Anh Khuất! Tôi với anh đổi chỗ ngồi, anh qua hát cùng phó lý của chúng tôi bài đi”. Rồi đẩy anh sang chỗ cô.
Khuất Căng lập tức nắm bắt cơ hội ngồi ngay về chỗ kế bên người yêu “Xin lỗi! Tôi thấy hơi mệt! Chắc phải về trước thôi?”. Anh vừa ngồi xuống, Ngôn Hải Lam lập tức đứng lên.
“Phó lý? ” Cung Nhã Văn liền thốt lên. Cô vừa kéo anh Khuất về bên cạnh chị ấy mà.
Khuất Căng cũng đứng lên theo, nhìn mọi người gật đầu nói: “Thật xin lỗi! Nếu Hải Lam đã mệt rồi! Vậy chúng tôi xin được về trước nha! Tối nay rất vui được quen biết mọi người! ”
“Phó tổng, hiệp lý, giám đốc, xin thất lễ, tôi xin về trước!”. Ngôn Hải Lam đứng lên nhìn các cấp trên nói, cùng lúc cầm túi xách lên bước ra khỏi phòng
“Tạm biệt! Chúc mọi người chơi vui vẻ! ” Khuất Căng lịch sự chu toàn một lần nữa chào mọi người rồi quay người rời đi.
Sau khi bước ra khỏi phòng, anh mới phát hiện Ngôn Hải Lam không hề đứng lại đợi anh, anh nhăn chân mày, nhanh chân tăng tốc đuổi theo.
“Em đang giận sao? ” anh bắt lấy tay cô hỏi.
“Không có! ” cô nhẹ nhẹ rút tay mình lại.
“Đừng gạt anh! Anh nhìn thấy được em đang giận, anh đã làm sai gì nào? ” anh nghiêm chỉnh hỏi.
“Anh không có sai, người sai là em.”
“Là ý gì? ”
Cô lắc đầu, mệt mỏi nói: “Em thấy rất mệt! Có thể để em đi thanh toán trước, rồi về nghỉ ngơi sớm được chứ? ”
Anh lại chau chân mày lại bĩm môi nhìn cô, rất muốn bắt cô nói rõ vấn đề tại sao, nhưng ánh mắt cô lại lộ ra sự mệt mỏi vô cùng làm anh mềm lòng.
“Thôi được! ” anh đồng tình. “Chúng ta đi thanh toán, xong thì anh đưa em về nhà!”
Thanh toán xong lên xe ngồi, Ngôn Hải Lam liền nhắm hai mắt lại giả bộ ngủ, đến khi cảm giác xe đã ngừng lại thì mới mở hai mắt ra.
“Anh đưa em lên nhà!”
“Không cần đâu! Thời gian cũng không còn sớm nữa! Anh cũng về nghỉ ngơi sớm đi! ” cô lắc lắc đầu, sau đó đẩy cửa xe bước ra.
“Hải Lam! ” Khuất Căng bỗng gọi cô lại, không biết tại sao trong lòng có chút thấp thỏm bất an. Cô im lặng nhìn anh, tựa như đang đợi anh lên tiếng.
“Ngày mai gặp! ” anh nói.
Cô mỉm cười, vẫy vẫy tay với anh, đóng cửa xe lại xong, một mạch đi vào cổng lớn của tòa cao ốc, mất dạng.
Khuất Căng thu hồi tầm mắt, lái xe một hồi lâu trên đường, thì bỗng nhớ lại vừa nãy cô không hề trả lời lại anh là ngày mai gặp.
Cảm giác bất an trước đó lại ngày một tăng lên gần như vây phủ toàn cơ thể anh, anh lắc lắc đầu, cố dùng sức muốn vứt bỏ cái cảm giác bất an ra khỏi bản thân.
Anh tự cho là biểu hiện tối nay của anh trước mặt đồng nghiệp cô rất tốt, đặt biệt là đối với cô đồng nghiệp không biết xấu hổ của cô, anh cũng không lộ vẻ ra khinh ghét hay phiền hà, nên biểu hiện không được % cũng được % mới đúng.
Sẽ không có việc gì, anh tự trấn an mình. Như cô đã nói, cô chỉ là do quá mệt mỏi thôi, nghỉ ngơi đêm sau đó thì mọi việc đâu lại vào đấy thôi.
Không có gì, nhất định là không có việc gì đâu.
***
Không thể có việc quái quỷ này được!
Khuất Căng rất tức giận, giận bản thân sao lại không tin giác quan thứ của mình, ngay từ đầu đã cảm giác được sự bất an thì phải có hàng động ngay, chứ không phải đợi đến lúc cô tránh né lẫn trốn, không gặp mặt anh thì lúc đó mới hối hận.
Đáng ghét! Đáng phẫn nộ nhất là ngay đến bản thân anh cũng không biết mình đã phạm phải sai lầm gì, mà bị cô cho ra rìa.
Nếu bị tử hình, trước lúc xử bắn, vẫn còn quyền lợi cuối là được tuyên đọc tội trạng mà bản thân phạm phải, nhưng còn anh thì sao? Tại sao cái gì cũng không biết, thì đã bị hành hình rồi, anh thực ra đã làm sai cái gì?
Anh không thể chấp nhận bản thân vô duyên vô cớ bị cô cho ra rìa, anh cần tìm được cô, hỏi rỏ ràng vấn đề mới được.
Nhưng nói thì dễ mà làm thì rất khó, anh đã liên tục ngày liền ôm cây chờ thỏ trước cổng nhà cô và trước cổng công ty, nhưng đến cái bóng của cô cũng không thấy.
Cô thực ra đang trốn ở đâu? Đáng ghét!
Quay đủ hướng để kiểm tra, ánh mắt anh không chuyển sắc nhìn về hướng cổng lớn của công ty cô.
Khi đó, đúng vào lúc giữa trưa, những người làm việc trong toà nhà gộp thành từng nhóm ~ người cùng ra ngoài giải quyết cơm trưa.
Ngay lúc đó, một dáng người rất quen mắt từ trong cửa lớn đi ra, anh nheo đôi mắt, cố nhớ lại tên cô, Cung — Nhã Văn? không sai, đúng là cô ta.
Anh nhanh chóng đẩy cửa xe bước ra đi về phía cô: “Cô Cung! Tôi có thể phiền cô vài phút không? ”
Bỗng nhiên thấy anh xuất hiện, Cung Nhã Văn hơi kinh ngạc một cái, rồi trên khuôn mặt lập tức lộ ra biểu cảm trong lòng đã hiểu: “Có chuyện sao, anh Khuất? ” cô thừa biết mà vẫn nhìn anh hỏi
Khuôn mặt Khuất Căng nghiêm túc thật lòng nhìn cô gật đầu
“Tôi muốn gặp Hải Lam! ”
“Anh muốn gặp phó lýcứ đi mà gặp, anh nói với tôi chi vậy? ” cô nhướng chân mày nói.
“Nếu tôi gặp được cô ta, thì tôi sẽ không nhờ cô giúp đỡ rồi! ” anh lộ ra biểu tình khổ sở không cách đối phó, van nài nhìn cô.
Mỹ nữ cầu sự trợ giúp làm người ta thấy tội nghiệp, không ngờ là đẹp trai cũng cùng kết quả. Cô thở dài một cái, nhỏ nhẹ nói với anh: “Nếu phó lý đã không muốn gặp anh, thì cho dù tôi chịu giúp anh cũng không gặp được chị ấy đâu!”
“Vậy nói tôi biết tại sao đi? Cô nhất định biết nguyên nhân vì sao cô ấy đang lẫn tránh, không chịu gặp tôi mà? ” anh nhìn cô không đổi hướng.
“Sao anh lại nghĩ là tôi biết chứ? ” cô hiếu kỳ hỏi.
“Hôm trong phòng karaoke tôi để ý được, cô ấy với cô nói chuyện nhiều nhất!”
“Hôm đó trong phòng karaoke, tôi còn tưởng là sự chú ý của anh toàn bộ đều để hết ở chổ con cáo tình kia thôi chứ! ” cô nhịn không được nhỏ tiếng châm biếng.
“Đây là nguyên nhân cô ấy tránh né không gặp tôi? ” Khuất Căng trợn tròn hai mắt lộ ra vẻ khó mà tin được.
“Tôi không biết, nhưng chắc chắn là có liên quan! ”
Anh lắc đầu: “Họ đều là đồng nghiệp của cô ấy mà, đã giới thiệu đặc biệt vậy thì trên biểu hiện cho thấy là có một giao tình nhất định, lần đầu gặp mặt, tôi làm sao có thể lộ vẻ bất mãn khinh ghét với họ chứ? Cô ấy nói đây là một thử nghiệm. Tôi đã cố gắng biểu hiện sự thân thiện, bình dị, dễ gần của mình, kết quả….. ”
“Phó lý nói với anh đó là một thử nghiệm? ” Cung Nhã Văn chau mày lại suy ngẩm, sau đó nhớ lại một hồi.
Khuất Căng nhìn cô.
“Anh hiểu sai phương hướng mà phó lý muốn thử nghiệm anh rồi! Điều chị ấy muốn thử nghiệm không phải là hình ảnh anh hòa đồng với mọi người, mà là phản ứng của anh đối với những cô gái chủ động xà vào lòng anh kìa, kết quả chị ta thấy được là anh không hề cực tuyệt người nào hết...”
Khuôn mặt anh như bị sốc, miệng hơi hé mở không thể tin được
“Tôi thật xin lỗi! Thực ra sự việc ra nông nỗi này, tôi cũng có phần trách nhiệm ” Cung Nhã Văn xin lỗi: “Nếu tôi và Trần Chi Lâm không mở cuộc cá cược quá vô vị này, quan hệ của anh và phó lý nhất định vẫn được duy trì như cũ, phó lý cũng sẽ không trong một thời gian ngắn biến trở lại như trước đây một kẻ cuồng công việc. Ngoài ra còn cười như không cười.. ”
“Cô nói là cá cược gì vậy? ”. Ánh mắt anh lạnh đi, trầm giọng hỏi
“Việc này nói ra dài dòng, hơn nữa giờ nghỉ trưa của tôi có hạn, lại còn phải mua cơm phần dùm phó lý nữa, cho nên chúng ta có thể vừa đi vừa nói không? ” Cung Nhã Văn hỏi.
Anh không do dự liền gật đầu, chỉ cần có thể tìm then chốt tồn tại trong vấn đề, dựa theo đó mà giải quyết sẽ dễ hơn nhiều.
“Phó lý! Đây làm phần cơm đùi gà chị cần. ” Cung Nhã Văn để phần cơm trên bàn.
“Cám ơn em! Mỗi ngày đều làm phiền em vậy thật xin lỗi! ” Ngôn Hải Lam ngẩng đầu nhìn cô nói.
“Chỉ là tiện tay thôi mà! ” cô lắc lắc đầu. “Đây là tiền thối lại của chị, còn nữa thêm một ly nước uống đầy lòng yêu thương ” cô để nước uống và tiền thối lên bàn.
Ngôn Hải Lam ngớ ra một lúc, nhìn ly nước rồi lại nhìn cô. “Hai ly nước này phải do chị mời mới đúng, bao nhiêu tiền? Chị trả em!”
Cung Nhã Văn lắc đầu. “Tiền của hai ly nước này không phải em trả đâu!”
Cô không hiểu nhìn Cung Nhã Văn.
“Em gặp anh Khuất ở dưới lầu.”
Ngôn Hải Lam bỗng nhiên toàn thân đứng thẳng lên.
“Anh ta nói là muốn gặp chị! ”
Ngôn Hải Lam im lặng xoay người, lấy hộp cơm đùi gà từ trong túi ni lon ra, mở hộp, im lặng ăn phần cơm trưa của mình.
“Phó lý!” Cung Nhã Văn nhịn không được liền lên tiếng gọi.
“Chị không muốn gặp anh ta! ” cô quay đầu lại, biểu cảm lạnh lùng.
“Em cũng nghĩ vậy, nên em nói anh ta sau này đừng tới nữa!”
Ngôn Hải Lam kinh ngạc một lúc liền nhìn cô.
“Em làm sai rồi sao? ” Cung Nhã Văn mắt không đổi hướng trừng mắt nhìn lại cô hỏi.
Vẻ kinh ngạc dần dần bị vẻ mặt vô cảm thay thế, Ngôn Hải Lam quay đầu, gắp đùi gà trong hộp cơm lên nhẹ nhàng cắn cái, nhai, nuốt xuống bụng xong, mới chầm chậm trả lời, “Không! Em làm đúng lắm! Cám ơn em!”
“Phó lý! Thực ra chị đã yêu anh Khuất rồi đúng không? ” Cung Nhã Văn im lặng một hồi, liền mở lời hỏi.
Ngôn Hải Lam vẫn tiếp tục ăn cơm hộp, không lên tiếng.
“Em cảm thấy anh Khuất đối với chị là thật lòng. Phó lý, nếu chị đã yêu anh ấy, tại sao lại không cho người một cơ hội? Em thấy chỉ đơn thuần dựa vào biểu hiện của anh ta hôm đó trong phòng karaoke, mà phủ định tất cả, như vậy đối với anh Khuất hình như có chút không công bằng”.
“Chị có nên xem xét lại không, phó lý? Anh Khuất trước khi đi nhờ em nói với chị, anh ta nói chị có điện thoại của anh ta, biết cách nào tìm được anh, anh ta nói là sẽ đợi chị ngày, nếu như trong vòng ngày đợi không thấy điện thoại của chị, anh ta biết bản thân phải làm gì rồi!”
Ngôn Hải Lam vẫn im lặng không lời, giống như không nghe thấy lời nói của Cung Nhã Văn.
“Phó lý! Chị có nghe em nói không? ” Cung Nhã Văn không thể không nâng cao âm lượng
“Nghe rồi! ” cô cuối cùng cũng nói.
“Vậy chị —?”
“Nhã Văn! Có thể nhờ em để cho chị yên tĩnh ăn xong bữa cơm trưa này không?”. Cô bỗng quay người cắt ngang lời của Cung Nhã Văn, trên mặt lộ vẻ điềm tĩnh đến nổi làm người khác cảm thấy có chút khó mà thân cận, thậm chí có thể nói là lạnh lùng.
Cung Nhã Văn ngớ ra một lúc, nhìn cô, không tự chủ gật đầu. “Ờ! được! vậy em không làm phiền chị ăn cơm nữa!” nói xong, bước chân cô có chút hoang mang nhanh chóng rời đi.
Sau khi Cung Nhã Văn đi, Ngôn Hải Lam quay người lại, im lặng tiếp tục ăn cơm trưa, nhưng hoàn toàn không biết bản thân đang ăn cái gì.
ngày? Thì ra đối với anh, cô chỉ đáng để chờ đợi ngày thôi, thì ra là vậy, cô điềm nhiên suy nghĩ.
Một năm bằng ngày, cô đợi anh năm, còn anh chỉ nguyện ý đợi cô ngày, xem ra, như vậy chính là sự sâu cạn của tình yêu mà anh đã vì đối phương mà bỏ ra, đúng là rõ ràng lại dễ hiểu, cô châm biếm nghĩ.
Ngôn Hải Lam ơi là Ngôn Hải Lam, như vậy là mày đã xem rõ bộ mặt thật của anh ta chưa, đừng có lại ngu đần hy vọng trong lòng nữa, tưởng bản thân đối với anh là không gì có thể thay thế, là đặc biệt, là duy nhất chăng?
Một tiếng cười nhẹ bỗng phát ra từ mép môi cô, làm cô ngơ ngác một lúc, góc miệng càng lúc càng há ra không ngăn được.
“Như vậy tốt! đúng là rất tốt! ” cô lẩm bẩm tự nói với chính mình.
Năm đó mất đi anh, cô dường như có thể nói là ngày ngày dùng nước mắt để rửa mặt, có nhiều lần khóc đến gần như đứt hơn, tưởng bản thân sẽ đau lòng mà chết, nhưng mà nhìn cô hiện giờ đi, cô vẫn còn có thể cười ra được, như vậy là rất tốt, đúng là rất tốt.
Kéo ngăn tủ ra, lấy điện thoại trong ngăn tủ, mở danh bạ điện thoại cô tìm “cha của baby”. Nhấn chọn xóa bỏ, sau đó do dự nhìn nó.
Cha của baby, cô cứ nghĩ là baby cuối cùng đã có cha rồi, không ngờ chỉ là giấc mơ. Không phải đứa trẻ nào cũng có cha, cũng cần có cha đúng không?
Baby đã có ông bà yêu thương, còn có người mẹ như cô xem như bảo bối là đủ rồi, không cần phải có một người cha ở bên đúng không?
năm qua, baby có thể không có cha, vậy năm sau, năm nó cũng vẫn có thể đúng không?
Baby không có cha, trước đây không có, sau này cũng sẽ không có.
Cô nhắm mắt lại, chọn xác nhận xóa.
***
“Mami!” Baby bỗng giang tay nâng mặt cô lên, chớp chớp đôi mắt búp bê to tròn nhìn cô.
“Sao vậy? bảo bối? ” Ngôn Hải Lam ôm con gái vào lòng, bế cô bé lên dịu dàng hỏi.
Vì muốn tránh mặt Khuất Căng, thời gian này cô sang nhà cha mẹ mình ở Đào Viên, không có về nhà mình, tuy là phương tiện giao thông đi lại mỗi ngày hơi mệt chút, nhưng may sao có một đồng nghiệp có xe cũng ở gần đây, cho nên mỗi ngày cô ngoài việc phải đi làm sớm hơi tiếng rưỡi, thì đổi lại còn tiếp kiệm được tiền xe.
Cũng như vậy, tuần nay, cô không ngừng suy tính có nên dọn về nhà cha mẹ không, như vậy một là có thể giải tỏa được việc ở bên ngoài một mình cô đơn, hai là có thể ở bên con gái và cha mẹ nhiều hơn.
Trước câu hỏi của cô, baby không đáp lại, chỉ sờ sờ mặt cô xong, bỗng giang đôi tay nhỏ xíu ôm lấy cô.
Ngôn Hải Lam tự nhiên cũng ôm lại con gái, tuy là không biết tại sao cô bé đang chơi xếp hình gỗ, xếp đến một nửa, bỗng bỏ miếng gỗ xuống chạy lại ôm cô, nhưng hiện tại cô cũng đang rất cần được ôm ấp.
Hôm nay đã là ngày thứ kỳ hạn cuối cùng, sau khi qua giờ, tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc, quá khứ, hiện tại và tương lai giữa anh và cô, tất cả sẽ được triệt để kết thúc biến thành quá khứ, chỉ cần qua giờ là đủ rồi.
giờ đồng hồ…
“Hải Lam! ”
Bỗng nghe tiếng gọi cô ngẩng đầu lên, chỉ thấy mẹ cô không biết tự bao giờ đã đứng bên cạnh cô, trên mặt hiện vẻ lo lắng hoài nghi nhìn cô.
“Có muốn nói chuyện một chút với mẹ không? ” mẹ cô hỏi
“Bà! ” nghe tiếng bà, baby lập tức ngẩng đầu lên, ngọt ngào nhìn bà gọi.
“Baby! Ông đang xem nàng tiên cá trân châu kìa! Con có muốn đi xem không? ” mẹ Ngôn nói với baby.
“Xem! Con muốn xem! Con muốn xem! ” baby phấn khởi lên lập tức nhảy lên trong lòng Ngôn Hải Lam.
“Muốn xem thì đi mau lên! ” mẹ Ngôn vỗ vỗ Baby.
Baby nhanh chân trèo xuống đầu gối của Ngôn Hải Lam, xoay người chạy nhưng lại bỗng như quên cái gì đó liền quay người lại, đưa tay kéo tay cô.
“Mami! Mami đi cùng con! ”
“Mami nói chuyện với bà trước, chút nữa sẽ qua với con! ” Ngôn Hải Lam dịu dàng vén lại tóc phủ bên góc miệng của con gái, dịu dàng nói.
“Dạ! ” Baby lên tiếng, lại nhìn cô một cái, mới quay người chạy về phía phòng khách.
“Baby rất nhạy cảm! Mỗi lần mẹ và cha con cãi nhau, lúc tâm trạng không vui, nó đều chạy đến làm nũng với mẹ, giống như muốn an ủi mẹ vậy”. Bà Ngôn ngồi xuống bên cô nói.
“Có rõ ràng vậy không, đến Baby cũng thấy ra được? ” Ngôn Hải Lam bỗng gượng cười.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy? ”. Bà Ngôn quan tâm hỏi.
“Con không biết nói từ đâu. ” cô cúi đầu thở dài.
“Vậy thì nói từ đầu! ”. Bà Ngôn đưa tay ra phủ lên tay cô, dịu dàng vỗ nhẹ tay cô. “Đúng lúc này đây mẹ cũng đang rảnh, có nhiều thời gian để nghe con nói! ”
Thời gian….
“Chỉ còn lại có giờ thôi! ” cô không tự chủ được cuối đầu nói.
“Cái gì mà chỉ còn lại giờ? ”
“Thời gian anh ta đợi con! ” cô im lặng một lúc rồi trả lời.
“Thời gian ai đợi con? ”
Cô lúc này lại im lặng lâu hơn mới chầm chầm nói: “Cha của baby!”
“Hải Lam? ”. Bà Ngôn kinh ngạc trong một lúc hai mắt trợn tròn. “Con nói cái gì? Cái gì baby? ”
Ngôn Hải Lam nhắm mắt lại. “Cha!”
Ngôn Hải Lam không biết nên nói gì. Mắt nhìn con gái, run rẩy, gần như nói không thành lời.
“Con…con không phải nói cha của baby xảy ra tai nạn giao thông mất rồi sao? ”
“Mẹ! Con xin lỗi!”
“Con gạt mẹ ư? Cha của Baby thực ra không hề chết? ”
“Xin lỗi!”
“Tại sao, tại sao con lại gạt mẹ? ”. Bà Ngôn đưa tay nắm lấy vai cô, ép cô ngẩng đầu lên nhìn bà. “Người đó….” bà thực chất không biết làm sao hình dung người đó “chết đi sống lại”.
“Con vừa nói thời gian hắn đợi con chỉ còn lại có giờ, đó là ý gì? Con vàắn trong mấy năm qua có phải vẫn qua lại, chưa từng xa nhau? ”. Bà Ngôn hỏi. “Hắn, hắn có phải là đã có vợ rồi, cho nên con không dám nói với mẹ, con nói mẹ nghe xem. ” khuôn mặt bà kinh hãi nhưng cố chấn tĩnh lại nhìn đứa con gái đã dối gạt bà.
Ngôn Hải Lam lắc lắc đầu, cảm giác được mẹ cô cùng lúc thả lỏng người thở một hơi.
“Còn tốt! không phải thì tốt! ” bà xoa xoa ngực mình. “Cho nên, con và hắn thực ra là chuyện gì? ”
“Khuất Căng! ” Ngôn Hải Lam im lặng một lúc, khàn giọng đáp.
“Tụi con mấy năm nay vẫn liên lạc thường xuyên hay vẫn qua lại với nhau? ” bà nôn nóng hỏi.
Ngôn Hải Lam lắc lắc đầu.
“Vậy thực ra là chuyện như thế nào? Tụi con tại sao lại hợp lại với nhau, hắn đã kết hôn rồi à? Biết sự tồn tại của Baby chưa? Con còn yêu hắn không? Hắn đâu, con vừa nói thời gian hắn đợi con chỉ còn lại giờ, chuyện này lại là sao?” mẹ Ngôn gấp rút hỏi.
Ngôn Hải Lam tâm trạng hỗn loạn, không biết làm sao trả lời câu hỏi liên tục và những vấn đề không ngừng phát sinh của mẹ Ngôn.
“Hải Lam! con nói mẹ nghe, đừng có im lặng không lời nữa! ” bà nóng hết ruột gan
“Mẹ …..”
“Ờ? ”
“Nếu như biết rõ anh ta là một công tử đào hoa, đối với tình yêu lại không chung thủy, nhưng mà vì Baby, con có phải là nên cho anh ta một cơ hội không? ”. Cho anh thêm một cơ hội để tổn thương bản thân lần nữa?