Tô Lý Lý, Tô Lý Lý luôn luôn hấp tấp, cô không phải không làm được!
Cố Duyên đắng chát cười một tiếng: “Lý Lý, cậu như vậy, làm sao tớ dám nói với cậu chứ!”
“Sao? Cậu còn muốn bảo vệ con đàn bà đó hả?”
“Không phải bảo vệ, chỉ là không muốn dùng phương pháp cực đoan để gây tổn thương thôi.”
“Được, vậy tớ rút lại lời vừa nói, được chưa?” Lý Lý nói xong, thấy Cố Duyên vẫn im lặng, tiếp tục nói: “Người đàn bà kia cũng không phải là kẻ tốt lành gì, vì kéo Ngự Tứ đi, cô ta cũng dám ra tay quá nặng với mình, xem ra không có chuyện gì là cô ta không làm được.”
“Đúng vậy, có chuyện gì mà cô ta không làm được chứ?”
Nghĩ đến cú đập đầu vô cùng mạnh kia của Ngọc Ngân, cảnh tượng máu chảy ồ ạt đó, toàn thân cô đổ mồ hôi lạnh. Vì có được Ngự Tứ, vì giữ lại Ngự Tứ, cô ta thực sự chết cũng không sợ!
Cho nên, cô vô cùng chắc chắn nếu Ngọc Ngân không chiếm được Ngự Tứ, cô ta thà hủy luôn anh ấy!
Cô trợn mắt há mồm, nói: “Lý Lý, tớ không yêu Ngự Tứ, nên xin cậu đừng thay tớ cảm thấy không đáng nữa, cũng không cần lại đi tìm phiền phức vì tớ, cứ để chúng tớ giữ vững cuộc sống hạnh phúc hiện tại đi.”
Lý Lý á khẩu không trả lời được, muốn phản bác cũng không biết phải phản bác thế nào.
Cô hạ giọng: “Nếu như không yêu anh ta, tại sao cậu lại phải trốn sang Anh?”
“Thật ra tớ muốn nói mấy câu thoại tình yêu cũ rích kia kìa, tình cảm là không thể nhường nhịn, nếu quả thật có yêu, vậy phải cố gắng giành lấy.”
“Tớ biết, nhưng bây giờ tớ không muốn giành giựt gì nữa, huống hồ Ngự Tứ cũng đã quên tớ, nếu bây giờ anh ấy đang sống rất hạnh phúc, vậy thì cứ để thế thôi.”
“Có một chuyện tớ cảm thấy rất kì lạ, người đàn bà vừa rồi trông rất giống cậu, cô ta là gì của cậu vậy?”
“Cô ấy...” Cố Duyên nghĩ nghĩ, cười cười: “Chỉ là một người xa lạ, còn chuyện trông giống nhau, chỉ là trùng hợp mà thôi.”
Cũng bởi vì trông giống nhau, nên cuộc sống của cô đã bị thay đổi hoàn toàn, Cố Duyên cười khổ. Có đôi khi ngẫm lại, cô thực sự rất ghét khuôn mặt này của mình, tại sao hết lần này tới lần khác lại trông giống Ngọc Ngân chứ? Tại sao lại là cô?
Trải qua một buổi chiều làm quen, Thuyên Thuyên đã chơi cùng Hạnh Hạnh rất tốt, chỉ là ngẫu nhiên vẫn sẽ lộ ra tính tình cậu chủ của nhóc.
Lúc ăn cơm tối, Cố Duyên vì muốn đãi thằng bé nên đã làm thêm hai món ăn, nhưng cậu chủ nhỏ vừa lên bàn, vẫn cau mày phun ra một câu: “Đống đồ ăn này xấu ghê, ăn không ngon gì hết, con muốn ăn tôm hùm giòn do chú Lưu đầu bếp làm.”
“Ai da, nhóc con, tôm hùm giòn có gì ngon đâu, tôm nhỏ ăn ngon hơn nè.” Thím Tô kẹp cho nhóc một con tôm, cười tủm tỉm nói.
Ai ngờ Thuyên Thuyên không thèm nhận, đổ tôm từ trong chén ra ngoài: “Không muốn! Con chỉ muốn ăn tôm hùm giòn!”
Cố Duyên cũng gia nhập đội ngũ thuyết phục: “Nhưng bây giờ trời đã tối, không thể mua tôm hùm được, ngày mai cô mua cho con ăn được không?”
“Không được!”
“Bốp” một tiếng, Lý Lý một tay cầm đũa vỗ lên bàn, nhìn thằng bé chằm chằm: “Muốn ăn tôm hùm thì về nhà nhóc mà ăn, kêu thằng cha tỷ phú mua cho mà ăn, ở đây không có tôm hùm!”Thuyên Thuyên vẫn rất sợ Lý Lý, Lý Lý vừa nổi nóng, nhóc lập tức ngoan ngoãn.
Lý Lý lấy một cái tô lớn từ trong phòng bếp ra, múc cơm vào trong tô, thêm đồ ăn, sau đó đặt xuống trước mặt nhóc con giống như đang cho heo ăn, ra lệnh: “Ăn hết cho cô, ăn không hết thì không được đi khỏi bàn!”
Thuyên Thuyên nhìn đồ ăn trong tô, nhìn khuôn mặt âm u của Lý Lý, bập bẹ nói: “Con muốn cô Tô đút con ăn.”
“Đút cái gì mà đút? Nhóc không có tay hả?”
“Nhưng ở nhà, cha với mẹ sẽ đút cho con ăn!”
“Anh bạn, chỗ này là nhà con hả?”
Tô Lý Lý luôn có biện pháp xử lý nhóc con này, Cố Duyên không chịu được, kéo tay áo cô nhắc nhở: “Lý Lý, đừng cay nghiệt với một đứa bé như vậy, nó vẫn còn nhỏ mà.”
“Mẹ, cậu ăn đi, không dạy dỗ thằng nhóc thối này, nó còn tưởng mình là cậu ông trời, không thấy chị Hạnh Hạnh cũng tự mình ăn cơm hả? Còn không ăn nhanh lên!”
Tô Lý Lý lại trách cứ lần nữa, Thuyên Thuyên rốt cuộc không chịu nổi áp lực, cầm lấy muỗng bắt đầu ăn. Mặc dù ăn không quen lắm, cơm rớt ra ngoài lung tung, nhưng cuối cùng cũng chịu tự mình ăn.
Thấy bộ dạng đáng thương của nhóc, Cố Duyên nhịn không được bật cười.
Cô nhớ tới lần đầu tiên Hạnh Hạnh tự ăn cơm cũng tỏ vẻ đáng thương như vậy, bây giờ cũng đã giống như người lớn có thể tự mình cầm muỗng ăn cơm rồi.
Sau buổi cơm tối, khi Cố Duyên đang rửa chén thì điện thoại di động vang lên, cô lau khô tay cầm điện thoại lên nhìn, ra là Phó Huệ gọi đến.
Đêm hôm khuya khoắt, anh ta gọi điện thoại làm gì? Cố Duyên hiếu kì, chần chờ một chút mới kết nối điện thoại: “Sếp Phó, có chuyện gì sao?”
“Mới nảy sếp Ngự hỏi tôi số điện thoại của cô, tôi chưa cho anh ta biết, nhưng tôi không biết làm thế có đúng hay không.” Phó Huệ nói.
Ngự Tứ muốn số điện thoại của cô, Cố Duyên đương nhiên biết tại sao, cũng không cảm thấy tò mò chút nào. Cô nói: “Anh ta tìm tôi có việc, lát tôi sẽ gọi điện cho anh ta.”
“Anh ta tìm cô làm gì?” Phó Huệ tỏ vẻ rất tò mò.
Cố Duyên chần chờ một lát, không biết có nên nói thật với hắn hay không, cũng không biết nên nói như thế nào mới tốt, mới thuận miệng nói: “Một chút chuyện nhỏ thôi, sếp Phó còn có chuyện gì nữa không?”
“Không có, chỉ là muốn nhắc nhở cô, cẩn thận một chút.”
“Tôi biết, cảm ơn.” Cố Duyên cảm thấy buồn cười, sếp Phó nghĩ sai quá rồi, chẳng lẽ trong lòng anh ta, cô là phụ nữ không có tự trọng, thích kẻ có tiền như vậy sao?
Cúp điện thoại, cô nghĩ Ngự Tứ không tìm thấy Thuyên Thuyên đương nhiên sẽ sốt ruột, nên gọi điện thoại cho anh ta. Người bình thường sẽ không biết số điện thoại của Ngự Tứ, cho nên cô chỉ gọi điện thoại cho thư ký quản lý công việc.
Không ngờ thư ký vừa nghe nói cô là Cố Duyên, lập tức mở miệng nói: “Cô Cố, tốt quá có thể nhận được điện thoại của cô rồi, sếp Ngự vừa dặn tôi nếu nhận được điện thoại của cô thì phải chuyển cho anh ấy ngay, cô chờ một lát, tôi lập tức chuyển cho cô.”
“Cảm ơn.” Cố Duyên cười cười, Ngự Tứ quả nhiên đang sốt ruột.
Chỉ chốc lát sau, đầu bên kia điện thoại đã truyền đến giọng nói không che giấu được lo lắng của Ngự Tứ: “Cô Cố, rốt cuộc cô cũng gọi tới.”
“Thật có lỗi, tôi chuẩn bị cơm nước xong xuôi rồi mới gọi điện thoại cho anh.”
Ngự Tứ không kịp chờ đợi hỏi: “Thuyên Thuyên sao rồi? Có ăn cơm không? Có uống nước không? Có khóc không?”
Quan tâm liên tiếp thể hiện rõ ràng sự quan tâm và bảo vệ mà anh ta dành cho Thuyên Thuyên, trẻ con có cha thật hạnh phúc, Cố Duyên đắng chát nghĩ.
Cô nhẹ hắng giọng, nói: “Sếp Ngự yên tâm, Thuyên Thuyên rất khỏe, có ăn cơm, có uống nước, cũng không khóc.”
“Vậy là tốt rồi.” Ngự Tứ nhẹ nhàng thở ra.
Cố Duyên nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn lo lắng hỏi một câu: “Cô Ngự vẫn ổn chứ?”
“Vẫn ổn, không tổn thương đến xương, mới từ bệnh viện trở về nhà, cảm ơn cô đã quan tâm.”
“Ừ, không có việc gì thì tốt rối.” Cố Duyên rầu rĩ trong lòng, không thể nói rõ là nên may mắn hay thất vọng vì Ngọc Ngân không sao. Vì có được Ngự Tứ, Ngọc Ngân không tiếc tự mình hại mình, nói đến cũng là kẻ đáng thương. Nhưng người đáng thương đương nhiên có chỗ đáng giận, so với đồng tình, cô hận cô ta nhiều hơn.
“Phiền cô cho tôi biết địa chỉ nhà cô, tôi đến đón Thuyên Thuyên trở về.” Ngự Tứ nói.
Ngự Tứ muốn đến đây? Đầu óc Cố Duyên trống rỗng năm giây mới vội vàng mở miệng nói: “Sếp Ngự không cần phải chạy xa như vậy đâu, tôi chở Thuyên Thuyên đến cho.”
Vẫn là đừng nên để anh ta đến đây, đừng để anh ta biết cô ở chỗ này, thực sự không nên tiếp tục gặp mặt anh ta nữa.
Ngự Tứ lại không chút nghĩ ngợi nói: “Tôi không ngại xa.”
“Vậy đi, bây giờ chúng tôi đang đi dạo phố bên ngoài, tôi mang Thuyên Thuyên đến cổng chính quảng trường văn hóa, anh đến đó đón người là được rồi.” Trong tình huống gấp gáp, Cố Duyên vịn một lý do rất hoang đường.
“Vậy làm phiền cô Cố.”
“Không có gì, lát gặp.”
Cúp điện thoại xong, Cố Duyên rửa tay sạch sẽ đi ra phòng bếp, cô vốn định bắt Tô Lý Lý đi trả người, nhưng nghĩ lại nếu Tô Lý Lý thấy Ngự Tứ, chắc sẽ lại nói ra cái gì không nên nói, hoặc là chửi mắng anh một trận, vì tránh cho càng nhiều phiền phức, cô phải tự đi thôi.
Cô lấy chiếc Cayenne của Tô Lý Lý, gài dây an toàn cho Thuyên Thuyên, chở nhóc con đến quảng trường văn hóa.
Khi Cố Duyên mang Thuyên Thuyên đến cửa chính của quảng trường văn hóa, Ngự Tứ đã đợi ở nơi đó, Thuyên Thuyên vừa nhìn thấy xe Ngự Tứ đã vui sướng đến mức hô to gọi nhỏ.
Ngự Tứ mỉm cười đi tới, Thuyên Thuyên chỉ vào dây an toàn trên người, cả giận nói: “Cha nhìn nè, hồ ly tinh này siết con chặt như vậy nè, cha mau tháo ra giúp con!”
Cố Duyên nhăn mày, tức giận trừng mắt nhìn Thuyên Thuyên. Thằng nhóc hư hỏng này, tức giận thì mắng cô là hồ ly tinh, thực sự là thiếu giáo dục, thực sự nên để ở nhà cho Lý Lý dạy dỗ mấy ngày.
Ngự Tứ dùng bàn tay đập một cái: “Không thể hỗn láo như vậy, phải gọi là cô, cảm ơn cô đã chở con về.”
Thuyên Thuyên làm mặt quỷ với Cố Duyên, vèo một cái nhảy vào trong ngực Ngự Tứ, nhưng vẫn không chịu gọi.
“Thật có lỗi, trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ gì.” Ngự Tứ áy náy nói với Cố Duyên.
Dù trong lòng Cố Duyên cảm thấy rất khó chịu, nhưng cũng không thể làm gì một đứa bé được, đành phải không cam lòng cười cười: “Không sao, tôi về trước đây.”
Cố Duyên vừa muốn nổ máy xe, Ngự Tứ đột nhiên nói: “Cô Cố, tôi muốn hỏi cô chút chuyện.”
Hỏi cô chút chuyện? Cố Duyên theo bản năng cứng đờ, cô có cảm giác chuyện mà Ngự Tứ muốn hỏi có liên quan đến chuyện xảy ra tại Khu vui chơi thiếu nhi sáng nay. Cô cân nhắc thiệt hơn thật lâu mới bất đắc dĩ gật đầu.
“Cô quen biết Ngọc Ngân sao?” Ngự Tứ hỏi rất trực tiếp.
Vấn đề trực tiếp như vậy lại khiến Cố Duyên trong khoảng thời gian ngắn không biết phải trả lời như thế nào mới đúng. Trong lúc rối ren, cô lắc đầu: “Làm sao mà tôi biết cô ấy được?”
“Nhưng hôm nay bạn của cô nói chuyện rất kì lạ.”
“Cô ấy...” Cố Duyên lại khẽ chần chờ, đầu óc lập tức chuyển động thật nhanh: “Cô ấy... chính là kiểu người như vậy đó, sếp Ngự đừng thấy lạ, vì bạn tôi từng đọc những tin tức râu ria về anh trên tạp chí nên mới lỡ lời mắng anh là đồ bội bạc, hi vọng anh không trách cô ấy.”
“Thật là vậy sao?” Ngự Tứ đương nhiên có nghi ngờ.
“Ừ.” Ngự Tứ nghĩ, còn nói: “Về phần cô ấy và vợ anh… Đó là bởi vì Thuyên Thuyên và Hạnh Hạnh tranh chỗ ngồi gây nên tranh chấp, tất cả những chuyện xảy ra hôm nay đều chỉ là hiểu nhầm, nếu cô Ngự đã không sao, hy vọng sếp Ngự không truy cứu mọi chuyện nữa.”
“Nếu đã vậy thì gặp lại sau.”
“Sếp Ngự, vợ anh sao rồi?”
Cố Duyên cũng không phải là quan tâm thương tích của Ngọc Ngân, cô chỉ không rõ, nếu Ngự Tứ có nghi ngờ, tại sao lại không hỏi vợ mình, mà lại chạy tới hỏi cô.
Ngự Tứ nói: “Vẫn khỏe, nhưng không chịu nói chuyện.”
Khó trách, Cố Duyên cười cợt trong lòng, không nói lời nào là có thể trốn tránh nghi ngờ của Ngự Tứ. Hà Ngọc Ngân, cô quả nhiên mãi mãi cao tay như vậy!
Ngự Tứ mang Thuyên Thuyên về nhà, lúc vào nhà thì thấy người làm đang đi xuống tầng, nhìn lướt qua đồ ăn trong tay người làm, anh khẽ nhăn mày: “Sao vậy? Lại không chịu ăn hả?”
“Bà chủ nói cô ấy bị choáng đầu, không chịu ăn.” Người làm bất đắc dĩ nói.
“Hâm đồ ăn lại rồi bưng lên.” Ngự Tứ nói xong câu này, nắm tay Thuyên Thuyên chạy lên tầng.
Trong phòng ngủ, Ngọc Ngân đang tựa trên đầu giường nhắm mắt, trên đầu quấn một vòng băng gạc thật dày, bộ dạng tiều tụy khiến người ta nhìn mà đau lòng.
Ngự Tứ không khỏi bước nhẹ chân hơn, Thuyên Thuyên lại xông lên vừa kéo cánh tay của cô ta vừa làm nũng nói: “Mẹ! Sao mẹ lại bỏ con lại giữa đường! Mẹ xấu lắm!”
Ngọc Ngân bị nhóc kéo lấy lắc trái lắc phải, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu chặt, tỏ vẻ đau đớn không chịu nổi.
“Thuyên Thuyên, mau buông tay!” Ngự Tứ bước nhanh lên, kéo Thuyên Thuyên xuống: “Con không thấy hả? Mẹ bị thương, không được làm phiền mẹ.”