Chương
Đừng nói cô bé này, ngay đến cả anh chỉ cần nghĩ đến nhiều ngày như vậy không có cô ở bên người, tâm tình cũng trở nên buồn bực, nhưng mà, càng vào thời điểm này anh càng không thể biểu hiện ra ngoài, bằng không chỉ sợ cô bé này sẽ khóc.
Anh nhẹ nhàng đặt tay nên đỉnh đầu cô, nhìn vào cặp mắt to tròn, trong veo của cô, mặc dù giọng điệu trầm thấp nhưng mang theo sự an ủi xâm nhập lòng người: “Anh đảm bảo, một tuần sẽ trở về có được không?”
Nhưng mà Nguyễn Khánh Linh cũng không hài lòng với lời đảm bảo này của anh, đầu ngón tay cô chọc chọc vào trong ngực anh, hé miệng nói: “Không được.”
“Em muốn đi cùng với anh.”
Nguyễn Khánh Linh lại nói
Phạm Nhật Minh vẫn không đồng ý như cũ, lần này nơi anh tới để bàn chuyện làm ăn rất xa, không chỉ phải ngồi máy bay đường dài mà ở chỗ đó nhiệt độ không khí cũng không thích hợp, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm vô cùng lớn, sức đề kháng kém rất dễ bị cảm mạo.
Cơ thể nhỏ bé này của cô gái nhỏ, hơn nữa cô còn đang mang thai, anh không thể mang theo cô cùng mình đi đến nơi đó được, nếu sinh bệnh thì phải làm sao?”
“Chỗ đó không thích hợp với em, nhiệt độ không khí quá kém, nghe lời.”
Phạm Nhật Minh mở miệng, tuy rằng giọng điệu vẫn dịu dàng như cũng nhưng Nguyễn Khánh Linh biết, giọng điệu của anh như vậy đến tám phần là đã quyết định không mang theo cô đi cùng.
Nguyễn Khánh Linh rất khó chịu, nhưng cô cũng có thể hiểu được lo lắng của người đàn ông này.
Lúc này đây cô cũng không có cáu kỉnh nữa mà không tình nguyện gật gật đầu, đáp: “Được rồi, em không đi nữa.”
Phạm Nhật Minh xoa xoa đầu cô, nụ cười càng nhiều hơn vài phần yêu thương, luyến tiếc.
Anh lẳng lặng ôm cô trong chốc lát, sau đó liền buông ra, dưới ánh mắt của Nguyễn Khánh Linh, anh lại ngồi xổm xuống đất, chuẩn bị mát xa chân cho cô. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ ngưng lên tại web và tập trung lên tại áp nhé.
Nguyễn Khánh Linh không biết Phạm Nhật Minh muốn làm cái gì, khi anh nắm lấy mắt cá chân của cô, cơ thể cô cũng trở nên mẫn cảm, nhịn không được run rẩy.
Cô đỏ mặt muốn thu chân lại, một bên hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Lúc này, Phạm Nhật Minh ngước mắt lên, dùng đôi mắt đen lánh, lạnh lẽo liến nhìn cô một cái, khóe miệng nở một nụ cười lười biếng, lực trong tay anh lại tăng lên một chút, không để Nguyễn Khánh Linh có cơ hội để rút chân của mình lại.
Anh cười nói: “Không phải em vừa mới nói chân bị đau sao? Anh mát xa chân cho em.”
Nghe vậy khuôn mặt xinh đẹp của Nguyễn Khánh Linh lại nóng lên, vừa rồi căn bản là cô không có đau chân, chăng qua là trong lòng mất hứng cho nên mới tìm cớ để Phạm Nhật Minh quan tâm tới cô mà thôi.
Không nghĩ tới anh lại để trong lòng.
Nhưng mà Nguyễn Khánh Linh cũng không có trốn tránh nữa, cô ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sô pha, để cho người đàn ông này xoa bóp, mát xa chân cho cô.
Để thuận tiện Phạm Nhật Minh liền trực tiếp ngồi xếp bằng trên thảm nhung dưới đất, đem chân của Nguyễn Khánh Linh đặt trên đùi mình, đôi chân của cô thon dài, tinh tế, bắp chân lại nhỏ nhắn, yếu ớt, làn da trơn bóng láng mịn, trông như một khối mỡ dê thượng hạng.
Trong lúc Phạm Nhật Minh giúp cô mát xa chân, liền nhìn thấy màu da cánh tay mình cùng với màu da của cô tạo thành sự đối lập vô cùng rõ ràng.