Chương
Cô ta cười nói: “Từ buổi tiệc đính hôn lần trước, anh không liên lạc gì với em nữa. Em nhớ anh lắm nên tới thăm anh một chút không được sao?”
Giọng nói của cô ta mang theo ý làm nũng nhưng trên thực tế, cô ta thật sự làm nũng với Lãnh Hàn Vũ, không chút nào quan tâm đối diện vẫn còn Lãnh Nhược Giai luôn ngồi một cách thờ ơ.
Lãnh Hàn Vũ buông một bên tay còn lại xuống, không có chút dấu hiệu di chuyển nào. Anh ta rất muốn đẩy Vân Minh Nguyệt ra nhưng bây giờ hai người đã đính hôn, tùy tiện đẩy cô ta ra thì có chút không ổn.
Anh ta chỉ đành nhịn xuống. Có điều, tầm mắt của anh ta vô thức nhìn về phía Lãnh Nhược Giai bên kia.
Chỉ thấy một cô gái trong sáng nhưng trên mặt lại mang nét lạnh lùng như trứng ngỗng vậy, chẳng có chút vui vẻ nào, cảm giác tuyệt tình chập chờn. Cô ấy nhìn hai người họ mà như nhìn những người không liên quan gì đến mình cả.
Lãnh Nhược Giai đứng dậy, không mang tâm trạng gì, cô ấy nói: “Nếu như anh ấy trở về rồi thì tôi xin đi.”
Nói xong, cô ấy quay người ngay lập tức muốn rời đi.
Lúc này, vốn đang làm nũng với Lãnh Hàn Vũ, miệng đang vô cùng mềm dẻo. Cô ta nhẹ nhàng gọi Lãnh Nhược Giai lại, nói: “Nhược Giai, tôi mua rất nhiều rau tới đây, cô có muốn ăn cơm chiều với bọn tôi không?”
Nghe vậy, bước chân của Lãnh Nhược Giai chậm lại một chút. Cô ấy không quay đầu lại mà hai người ở phía sau cũng không nhìn thấy được nụ cười vô cùng châm biếm của cô ấy.
Người phụ nữ này thật sự đã xem bản thân thành bà chủ của căn nhà này rồi. Nhìn một câu cô ta nói đi, có biết bao nhiêu là phong thái của kẻ làm chủ chứ, khiến cho cô ấy cảm thấy mình không khác gì là khách từ bên ngoài đến vậy.
Nếu như là trước đây, Lãnh Nhược Giai nhất định sẽ quay người mỉa mai người phụ nữ kia một trận để chứng minh thân phận và địa vị ở cái nhà này.
Nhưng sau này lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, Lãnh Nhược Giai không muốn và cũng không còn sức lực để làm những chuyện như vậy nữa.
Cô ta muốn trở thành bà chủ thì cứ đi làm đi, không liên quan đến chuyện của cô ấy, miễn là không để vào mắt là được.
Lãnh Nhược Giai thẳng thừng từ chối: “Không được rồi, buổi tối tôi còn việc.”
Nhưng Vân Minh Nguyệt lại không biết làm sao, dường như cô ta cố ý không cảm thấy được, nghiêng đầu đi, lại bắt đầu làm nũng với Lãnh Hàn Vũ, giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại, tóm lại chính là loại âm thanh phụ nữ nghe thì nổi da gà, đàn ông nghe lại động lòng.
“Hàn Vũ, anh giữ Nhược Giai ở lại đi, lúc trước em và Nhược Giai ở chung với nhau không được vui vẻ lắm, em cũng không muốn sau này gả qua đây mà giữa em và cô ấy còn xảy ra mâu thuẫn hay hiểu lầm gì.”
Lãnh Nhược Giai nghe xong trong lòng không ngừng cười lạnh.
Lúc này, cô cũng xoay người lại nhìn Lãnh Hàn Vũ đang ngồi cùng một chỗ với Vân Minh Nguyệt, nếu là trước đây, cô có thể chắc chắn anh trai mình sẽ không bao giờ vừa mắt một người phụ nữ như thế này.
Nhưng bây giờ, Lãnh Nhược Giai lại không thể chắc chắn, từ sau khi Lãnh Hàn Vũ cố ý muốn kết hôn với Vân Minh Nguyệt thì cô mới đột nhiên phát hiện ra, có lẽ cô chưa bao giờ thực sự hiểu về anh.
Mà sự nhận thức này cũng làm cho cô cảm thấy thực sự thất bại.
Lãnh Hàn Vũ không nhìn Vân Minh Nguyệt, anh ngước mắt, chỉ nhìn về phía Lãnh Nhược Giai.
Đôi mắt của người đàn ông vẫn như ngày trước, lạnh lùng không dễ gần gũi, lúc này con ngươi màu nâu kia lại càng đậm hơn một chút, trong đáy mắt anh rõ ràng còn ẩn giấu một chút cảm xúc, có lẽ là phẫn nộ, lại có lẽ là bất mãn.