Cô ta quay đầu lại nhìn tôi cười: “Hôm nay tới đây ta đã không nghĩ là sẽ rời đi được. Chỉ cần có máu của ta và Tổ Hàng đều có ở trên mặt chiếc quan tài kia là nhiệm vụ của chúng ta sẽ hoàn thành.”
Nói rồi cô ta đi từng bước từng bước tới, đẩy quan tài.
Tay cầm dao của tôi đã run rẩy. Tôi biết Sầm Mai không phải là người, cô ta chỉ là quỷ mà thôi, nhưng việc tôi cầm dao giết cô ta mà tôi còn làm không được.
Cô ta dường như thấy được suy nghĩ của tôi, lại quay nhìn tôi mỉm cười, tiếp tục đẩy quan tài. Ở thời điểm như này cô ta sao còn có thể cười được?
Tiếng Tổ Hàng từ bên ngoài, kêu lên: “Giết Sầm Mai! Khả Nhân, giết Sầm Mai!”
Tôi kinh hoảng quay đầu lại, thấy thân thể Khúc Thiên đột nhiên ngã xuống, còn Ngụy Hoa đang theo phía sau anh ấy đột nhiên ôm lấy ngực mình, thét lên đầy thống khổ rồi ngã xuống mặt đất.
Sầm Mai nói: “Phản Phệ. Có tác dụng sao? Cho dù có thành công thì Tổ Hàng cũng sẽ biến mất.” Cô ta lại lần nữa đẩy quan tài, quan tài thật sự có chút di chuyển, phát ra một tiếng ‘kịch’. Nắp quan tài kia không hề được đóng đinh.
Co ta cười, cười rất thê thảm. Lưng cô ta đã để lại rất nhiều máu, thân ảnh cô ta càng ngày càng mơ hồ.
Giết Sầm Mai! Tổ Hàng giao nhiệm vụ cho tôi, tôi cần phải giết Sầm Mai, tôi không thể để Tổ Hàng thất vọng, tôi muốn thay Tổ Hàng hoàn thành chuyện này.
Tôi nhắm hai mắt lại, nắm chặt con dao trong tay rồi nhào tới đâm vào thân ảnh đã mơ hồ kia. Tôi khóc, vừa khóc vừa lấy dao đâm liên tiếp vào người cô ta.
Thẳng cho tới khi thân ảnh cô ta càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng biến mất.
Ở lối vào, Ngụy Hoa nằm trên mặt đất, toàn thân run rẩy thống khổ. Phản phệ? Hiện tại trong thân thể hắn có hai hồn, là Tổ Hàng và chính Ngụy Hoa. Như vậy thì ai chiến thắng sẽ được ở lại, thất bại sẽ bị ăn luôn.
Trên thân thể Khúc Thiên đang ngã ở mặt đất kia đột nhiên truyền đến tiếng “tít tít”. Tôi chạy tới lật thân thể Khúc Thiên lại, thấy được đồng hồ trên cổ tay đang có chuông báo. Cách thời điểm giờ chỉ còn phút nữa.
Tôi nhìn về phía Ngụy Hoa, lòng trầm xuống, ngột bệt trên mặt đất. Chẳng lẽ thật sự không kịp sao? Chẳng lẽ thật sự thất bại sao? Không! Tôi không muốn con trai tôi mấy chục năm nữa lại phải gánh vác trách nhiệm thống khổ này.
Tôi lục balo của Khúc Thiên, lấy ra một chai nước khoáng nho nhỏ. Nhìn xung quanh, tôi cần chôn nước ở đúng vị trí. Tinh vị ở đâu? Có phải ở chính giữa nơi này? Nhưng ở đó có quan tài mà. Nhưng nếu không phải ở giữa thì không hợp lý.
Tôi không có thời gian do dự, tôi chỉ còn bốn phút rưỡi.
Tôi chui xuống phía dưới giá đỡ quan tài, tay cầm con dao ngắn đâm xuống mặt đất.
Mặt đất không cứng lắm. Tường nơi này làm bằng đá nhưng sàn lại là mặt đất. Trên bề mặt có chút ẩm ướt, tuy rằng không khó đào nhưng thời gian lại không đủ.
Tôi lấy dao cào vài cái, sau đó dùng mười ngón tay nhanh chóng cào đất ra, vừa khóc vừa kêu: “Nhanh! Nhanh lên!”
Ngón tay truyền đến sự đau đớn nhưng tôi không có thời gian để chú ý tới, thời gian không còn kịp. Tôi không thể để nỗ lực của Tổ Hàng bị uổng phí. Tổ Hàng vì tôi mà từ bỏ nhiệm vụ của gia tộc này, tôi không thể để quyết định của anh ấy bị uổng phí.
“Nhanh lên! Nhanh lên! Không còn thời gian nữa! Chúng ta không thể thất bại! Nhanh lên!” Ngón tay tôi dính đầy máu trộn với đất, nhưng tôi vẫn không dừng tay, tôi cào đám đất lẫn máu kia ra, đến khi có được một cái hố đủ để chôn chai nước mới nhận ra ngón tay tôi đã chảy máu đầm đìa.
Chôn chai nước xuống, đắp đất lên.
Còn gì nữa? Còn gì nữa? Đồng hồ trên tay Khúc Thiên lại lần nữa báo chuông. Đúng rồi, lá bùa! Tôi quay lại chỗ thân thể Khúc Thiên tìm kiếm lá bùa trên người anh ấy.
Khi tôi vừa lấy được lá bùa từ trong túi Khúc Thiên thì đột nhiên bị một lực đánh khiến tôi ngã xuống mặt đất.
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, Ngụy Hoa đã nhào tới đè lên người tôi, ánh mắt của hắn là ánh mắt muốn giết người. Tay hắn bóp cổ tôi, cất giọng rất kỳ quái: “Ta muốn các ngươi đều chết. Cả thôn này đều đáng chết!”
Tôi không thở được, tôi giãy giụa dùng tay đấm loạn. Nhưng rất nhanh chóng, mắt tôi hoa lên vì thiếu dưỡng khí.
Tôi không thể chết được! Tôi không thể chết được! Con tôi còn đang chờ tôi về!
Con của tôi! Tôi không thể chết ở nơi này. Tôi muốn sống để trở về.
Tôi cố gắng há miệng ra kêu: “Tổ Hàng!” Tiếng tôi không được rõ nhưng tôi biết Tổ Hàng có thể nghe hiểu đây là tên của anh ấy.