Công ty hôn lễ bắt đầu bận rộn. Dịp tết này bắt đầu cho một năm mới, lại thêm việc công ty có bà chủ mới khiến không khí trong công ty cũng mới lạ.
Không khí mới lạ này bao gồm cả Kiệt Tư kiêu căng ngạo mạn kia. Ngay cả anh Đàm cũng bắt đầu không ưa Kiệt Tư chứ đừng nói tới cô Tả.
Còn bao gồm cả đại sư Linh Tử được bà chủ mời tới xem phong thủy cho cửa hàng. Nói là đại sư chứ tôi nhìn anh ta quả thật không thấy có chút nào hợp với hai tiếng “đại sư”.
Phong thủy của công ty này trước đây do chính Linh Tử làm, chỉ là anh ta cố ý để lại một chút vấn đề để chờ người ta đi mời lần nữa.
Lần này bà chủ mời anh ta tới, anh ta lại càng thêm mặt mũi.
Tôi cùng Đàm Thiến ngồi trên sô pha, cô ấy kéo tôi tới, ghé vào tai tôi nói nhỏ: “Vị đại sư trẻ tuổi này, hôm qua chính anh ta tới nhà mình nói muốn nhận thứ đen đen kia. Này, có phải hai người quen biết nhau?”
Tôi gật đầu, không phủ nhận. Lần trước khi anh ta tới đây đã đặc biệt yêu cầu tôi tiếp đón.
Linh Tử lập bài bàn, rồi nói: “Khá tốt rồi. Muốn phát tài, công ty có két sắt không?”
Bà chủ nhìn về phía anh Đàm, bà chủ vẫn chưa hiểu biết hết nơi này, vận hành vẫn cần anh Đàm chiếu cố.
Anh Đàm vội vàng nói: “Có có, ở trong phòng bà chủ.”
Linh Tử nhíu mày khiến tôi nghi hoặc, két sắt không phải đều sẽ đặt ở trong phòng ông bà chủ sao? Do dự một chút, dù sao tất cả mọi người đều biết tôi có biết xem phong thủy, cũng đều biết tôi quen Linh Tử, tôi cũng không ngại ngần đi tới nhìn bài bàn trong tay Linh Tử.
Phòng của bà chủ là ba bốn. Chẳng trách bà chủ của chúng tôi luôn căng thẳng. Vị trí đó thật không thích hợp để làm văn phòng. Mà vị trí bảy chín là chỗ tiếp khách kia, trước đây thật đúng có xảy ra hỏa hoạn nhỏ. Là điện thoại của một nhân viên bị nổ khi cắm sạc.
Còn vị trí tài vị là… ở quầy.
Linh Tử chỉ vào quầy, nói với tôi: “Trước kia đặt quầy ở đâu chắc chắn cũng đã mời người xem phong thủy chọn vị trí. Miệu chiêu tài đặt ở đây là tốt nhất, vị trí tài vị lại thẳng với cửa. Nhưng là tài vị không tài, không để két sắt làm mồi dẫn thì sao có thể có tiền vào được.”
Kiệt Tư còn tích cực hơn bà chủ, nói: “Đặt két sắt ở bên ngoài cũng không tốt. Chỗ này có nhiều người qua lại.”
Anh Đàm lộ vẻ không vui: “Muốn đặt thì cũng đặt ở sau quầy, sao lại có nhiều người qua lại? Quầy kia bình thường chỉ có một mình tôi ngồi.”
“Anh cũng có lúc rời đi mà. Anh đi rồi két sắt còn ở đó, trong tiệm nhiều người như vậy, nếu xảy ra chuyện gì thì khó nói.”
…
Tôi biết phụ nữ đều sẽ tranh cãi những chuyện này. Hôm nay mới biết hóa ra đàn ông cũng sẽ vì những chuyện này mà tranh cãi.
Linh Tử chỉ biết nhìn hai người bọn họ tranh nhau nói mỗi người một câu chừng năm phút đồng hồ, ngay cả bà chủ cũng không biết đã kéo áo anh Đàm bao nhiêu lần, cuối cùng vẫn là Linh Tử nói một câu để kết thúc cuộc tranh cãi này.
Linh Tử nói: “Tôi bảo đặt két sắt, không nói trong két sắt phải để tiền mà.”
Mọi người nghe được đều ngỡ ngàng nhưng tôi thì kiểu. Ở trong mắt mọi người, két sắt chỉ có một tác dụng, là để tiền. Nhưng ở trong mắt Linh Tử, két sắt chỉ là một vật trang trí, đặt ở đó để thúc giục tài tới.
Khi mọi người vẫn kinh ngạc tới ngây dại, Linh Tử tiếp tục nói: “Đương nhiên đặt tiền thì hiệu quả sẽ cao hơn. Cứ để xem bà chủ quyết định thế nào. Đặt một hai ngàn hay một hai vạn cũng được. Không thì lấy chút vàng bạc bỏ vào cũng được. Không phải bên kia có rất nhiều sao?”
Anh ta chỉ vào nơi bày vật phẩm trang sức ở trước quầy. Tôi nói nhỏ: “Tất cả đều là hàng giả, mấy chục tệ là có một bộ.”
“Vậy à, vậy thì không đặt được, vẫn nên để tiền mặt đi. Để vào đó tệ đi.”
Nghe giọng của anh ta, tôi khẽ cười, một nụ cười công nghiệp điển hình.
Khi tất cả mọi người đều nghiêm túc gật đầu thì chỉ mình tôi cười, Linh Tử nghiêng đầu tơi nói: “Vui vẻ thế, mang thai rồi?”
Lời nói này, mọi người cũng coi như câu vui đùa một chút thôi, nhưng tôi biết anh ta nghiêm túc. Sau đó bọn họ tới xem văn phòng bà chủ, nhân viên quen như chúng tôi không có cách nào đi theo, chỉ có thể ngồi lại trên sô pha.
Đàm Thiến tiếp tục trêu ghẹo rằng liệu có phải tôi đã thật sự mang thai.
Có một chị gái cũng nói, bộ dáng tôi trông như đang mang thai. Tôi thật sự không rõ tôi có điểm nào giống đang mai thai, tôi không thấy tôi có bất cứ thay đổi gì.
Linh Tử từ trong phòng bà chủ đi ra, quay sang tôi ra hiệu tôi đi theo anh ta ra ngoài một chút. Có kinh nghiệm lần trước, tôi cẩn thận cầm theo áo khoác.
Kiệt Tư vốn định đi cùng, Linh Tử nói thẳng: “Tôi với Khả Nhân là bạn bè, chúng tôi có chút chuyện trao đổi riêng, anh không cần đi theo.”
Linh Tử đưa tôi tới dưới tán cây tử kinh hoa mới nói nhỏ: “Sầm Tổ Hàng thế nào? Tối hôm qua đã quyết định chưa?”
Tôi mới cười, còn chưa kịp nói lời nào thì anh ta đã tiếp tục nói: “Xem ra đã quyết định. Nhìn bộ dáng vui vẻ của cô là tôi biết có tin tốt. Khả Nhân à…” tay anh ta đặt lên vai tôi, “Tôi có thể sống sót hay không là trông chờ vào cái bụng của cô có biết cố gắng không. Cố gắng sớm mang thai một chút, không thì năm nay tôi có thể phải đi phong bế mộ kia.”
“Các anh tính khi nào đi phong mộ?”
“Sao?” Anh ta kinh ngạc.
“Tôi muốn nói chuyện dùng Điêu Long Đại Lương kia ấy.”
“Tháng Mùi. Đại khái là khoảng tháng dương lịch.”
Tháng Mùi? Vì sao lại cùng với ngày Tổ Hàng đã định như vậy? Tôi hơi há mồm, không nói ra. Hiện tại Tổ Hàng đã quyết định muốn ở lại thì tôi không nên đề cập tới chuyện trước kia.
===
Sant: Hẹn các bạn ngày mai