Có cảnh sát tới gặp chúng tôi để lấy lời khai, tôi và Tổ Hàng có mặt ở hiện trường đầu tiên nên trở thành nhân chứng quan trọng.
Từ vài vấn đề cơ bản, đến việc vì sao chúng tôi lại phá cửa. Sau đó là xem lại camera ghi hình.
Hơn nữa là đêm tết, phải báo lên Cục Công An, nhưng tới sau nửa đêm người của Cục Công An vẫn chưa tới. Rốt cuộc đang tết nhất. Chúng tôi yên vị ngồi ở cầu thang biệt thự, chờ cảnh sát cho chúng tôi đi.
Qua giờ đêm, không khí ngày càng lạnh hơn, tôi không khỏi xoa xoa cánh tay, rụt cổ lại. Hành động nho nhỏ như vậy vẫn khiến Tổ Hàng chú ý tới.
Anh ấy cởi áo khoác khoác lên người tôi: “Lạnh thì phải nói với anh.”
Tôi nhìn sang anh ấy, gật gật đầu. Tôi biết anh ấy sẽ không lạnh nhưng anh ấy có thể nhận ra tôi lạnh.
Tổ Hàng ngẩng đầu nhìn sang ba mẹ Khúc Thiên đang ở bên cạnh chúng tôi, nói: “Hai người về trước đi.”
Ba Khúc Thiên lại ngồi xuống bên cạnh anh ấy, hỏi rất nghiêm túc: “Cậu nói cho tôi, chuyện cậu phải đi làm có phải sẽ gây chết người không? Thằng bé Lương Dật kia… có phải có liên quan tới chuyện cậu phải làm?”
Ba mẹ Khúc Thiên chưa từng hỏi tới chuyện chúng tôi phải làm bao giờ. Bọn họ chỉ vì Khúc Thiên mà giúp chúng tôi, chưa từng hỏi mục đích của chúng tôi. Hiện tại, nghe giọng chất vấn của ba Khúc Thiên, tôi nghĩ nếu nói cho ông ta biết, Tổ Hàng phải dùng thân thể Khúc Thiên để đi hoàn thành nhiệm vụ, lại là nhiệm vụ nhất định có chết người, liệu ông ta có từ chối cho chúng tôi mượn thân thể Khúc Thiên không?
Nếu ông ta đem chuyện này ra công bố thì chúng tôi cũng sẽ không yên.
Tổ Hàng ngừng một chút, mới nói: “Tôi đang nỗ lực ngăn chuyện này xảy ra.”
“Được, những gì cậu nói hôm nay tôi nhớ kỹ. Cậu phải làm như những gì cậu nói. Tôi không hy vọng trên tay Khúc Thiên dính máu giết người.”
Ba Khúc Thiên nói xong, đứng lên, đi về phía nhà của mình.
Mẹ Khúc Thiên cũng vội vàng theo sau.
Tôi ngồi bên cạnh Tổ Hàng, nhìn được nửa gương mặt của anh ấy. Mặt là Khúc Thiên, nhưng lúc này, ánh mắt kia là của Tổ Hàng. Tôi khẽ nói: “Anh đã có quyết định hay chỉ là nói để ứng phó với ba mẹ Khúc Thiên?” Từ trong ánh mắt của anh ấy tôi không thấy được đáp án.
Tổ Hang nghe được tôi nói, nhìn về phía tôi, có chút kinh ngạc. Nhưng vài giây sau anh ấy quay mặt đi, không trả lời.
Anh ấy không trả lời tức là chưa có quyết định. Tôi lại lần nữa thở dài.
Cảnh sát Trương tới, vừa lúc trực ở Cục Công An trong dịp này là anh ta. Anh ta xuống xe, thấy chúng tôi liền bước lại gần, nói nhỏ: “Nghe nói bị treo cổ bằng quả tạ chết?”
Tổ Hàng đứng lên, gật đầu.
Cảnh sát Trương day day huyệt Thái Dương: “Ài, lại nữa rồi. Tôi thật đau đầu, nghĩ tới những việc này là đau đầu.”
Viên cảnh sát phía sau chúng tôi cũng từng gặp vài lần, nói: “Đội trưởng, anh không nghĩ tới những việc này cũng đã đau đầu rồi. Em thấy mấy hôm nay anh đều phải uống thuốc. Mấy ngày nữa anh tới viện kiểm tra đi.”
“Còn không phải là đau đầu sao? Kiểm tra thì thế nào, cũng chỉ uống thuốc giảm đau thôi. Tới bệnh viện lại phải chụp chiếu các thứ…”
Bọn họ vừa nói chuyện vừa đi lên lầu. Đêm càng khuya, mấy viên cảnh sát trông chừng chúng tôi cũng đã bắt đầu mặc thêm áo khoác, nhìn Tổ Hàng chỉ mặc một chiếc áo thun, hỏi: “Cậu không lạnh à?”
Tổ Hàng nhìn qua tôi, tuy rằng tôi mặc áo khoác của anh ấy nhưng đó là áo khoác mỏng, nhiệt độ trong ngày chênh lệch rất lớn, lúc này tôi đã bắt đầu rét run.
Anh ấy nói: “Có thể để chúng tôi về trước không? Nhà tôi ở ngay bên kia. Có chuyện gì các anh cứ gọi là được.”
“Sao thế được? Chúng tôi phải làm theo quy định. Đừng nói là cho hai người về, nếu chẳng may có việc gì còn phải mời hai người về đồn mấy hôm.”
Nghe viên cảnh sát nói những lời này khiến tôi lo lắng, tôi không muốn Tết nhất lại bị tạm giữ ở đồn. Ba tôi bên kia nhất định sẽ sốt rột.
Có lẽ chúng tôi nói chuyện bị cảnh sát Trương ở trên lầu nghe được. Chúng tôi ở ngay dưới phòng Lương Dật, theo khoảng cách thì cách chưa tới ba mét. Cảnh sát Trương trên lầu nói vọng xuống: “Để bọn họ về ngủ đi. Việc ở đây chúng ta cũng không xong ngay được. Sáng mai sẽ tìm bọn họ.”
Viên cảnh sát kia có chút xấu hổ, nhưng rồi vẫn bỏ mặt mũi, tự mình đưa chúng tôi về lại nhà Khúc Thiên. Còn đặc biệt nhắc nhở mẹ Khúc Thiên khi mở cửa cho chúng tôi, rằng nếu không thấy hai chúng tôi thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Đã trở lại phòng Khúc Thiên, phòng này vẫn giống hệt như lúc trước. Mẹ Khúc Thiên thậm chí mỗi ngày đều dọn dẹp, ngay cả chăn trên giường cũng có mùi vị của ánh nắng mặt trời.
Cửa phòng đóng lại, trong nhà quả thật ấm hơn bên ngoài rất nhiều nhưng tôi vẫn cảm thấy lạnh băng, ngồi ở mép giường ôm lấy chính mình.
Tổ Hàng kéo chăn trùm qua vai tôi: “Em có muốn tắm nước nóng không?”
Tôi lắc đầu.
“Em thấy không thoải mái trong lòng à?” Tổ Hàng hỏi.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía anh ấy, lại chậm rãi cúi đầu: “Là Lương Dật. Đầu tiên là Tiểu Vi, thứ hai là Chu Gia Vĩ, thứ ba là Lương Dật. Nạn nhân càng ngày càng thân cận với em.”