Tôi đứng ở phía sau thùng xe, thấy rõ ràng xe bị đẩy đi một đoạn dài. Chu Gia Vĩ cùng tài xế xe bán tải kia đều bị xe va phải, ngã lăn trên mặt đất. Tôi ngây ngốc. Tôi cho rằng tránh được kiếp nạn này, vậy mà chuyện vẫn xảy ra ở trước mặt tôi.
Đám đông gào thét chói tai nhưng tôi không nghe thấy gì, tôi chỉ nhìn cốp sau xe đã hoàn toàn mở ra, con búp bê vải bị chỉ đỏ quấn lấy kia dường như đang cười đầy quỷ dị.
Cảnh sát giao thông tới, xe cứu thương cũng tới. Tôi lên xe cứu thương đi tới bệnh viện.
Y tá cho rằng tôi là người nhà nên cũng cho phép.
Ở bên ngoài cửa phòng phẫu thuật cấp cứu, tôi từ hừng đông chờ đến trời tối, chờ đến khi Tổ Hàng gọi điện thoại cho tôi. Lòng tôi thật sự rối bời, rối đến mức tôi không thể tự hỏi mình bất cứ chuyện gì. Khi bị tiếng chuông điện thoại khiến cho hoàn hồn, mới ngẩng đầu lên nhìn cảnh bên ngoài hành lang, đã hoàn toàn tối đen.
“A lô!” Giọng tôi không chút sức lực, thậm chí trong giọng nói còn có vẻ khó chịu.
“Khả Nhân, sao thế? Em đang ở đâu? Sao không về nhà?”
“Em ở bệnh viện.”
“Em ốm à?”
“Chu Gia Vĩ xảy ra chuyện. Anh ta nhặt được một búp bê vải bị quấn bởi chỉ đỏ, sau đó thì xảy ra tai nạn xe. Đang cấp cứu ở bệnh viện, hiện tại… chưa biết tình hình thế nào.
“Chu Gia Vĩ?” Tổ Hàng lặp lại. Xem ra anh ấy không có ấn tượng với cái tên này.
Tôi không giải thích, là không còn sức để nói chuyện, chỉ chậm rãi thở dài một cái. Tổ Hàng nói trong điện thoại: “Được rồi, anh qua ngay.”
Cúp điện thoại, tôi cũng không biết còn có thể thông báo cho ai nữa. Tài xế xe bán tải cùng được đưa tới bệnh viện, lúc này đã có vài người thân tới. Nhưng tôi lại không biết liên hệ với mẹ Gia Vĩ thế nào.
Tài xế xe bán tải được đẩy ra trước, nói là xương sườn bị gãy, nội tạng không bị thương, không có vấn đề gì.
Sau khi anh ta được đưa tới phòng bệnh, bên ngoài phòng phẫu thuật cấp cứu chỉ còn một mình tôi, an tĩnh đến đáng sợ. Nhìn bầu trời tối đen qua cửa kính, trong mắt tôi xuất hiện gương mặt mỉm cười của búp bê vải kia. Chỉ đỏ đã trói nó lại, treo lên. Nó như có linh hồn, nhẹ nhàng đong đưa.
Tôi tự nhủ với lòng mình: “Chu Gia Vĩ sẽ không chết. Tuyệt đối sẽ không. Anh ta xuống xe, chuyện này đã có thay đổi. Chỉ một chút thay đổi thì kết cục cũng sẽ được thay đổi.
Bác sĩ đi ra, nói với tôi: “Người nhà Chu Gia Vĩ?”
“Tôi là bạn của anh ấy, người nhà anh ấy vẫn chưa liên lạc được.” Tôi đáp.
“Tình hình của anh ấy không quá tốt. Khoang bụng sung huyết, gan bị vỡ.”
“Sao có thể!” Tôi kêu lên, “Anh ấy và tài xế kia cùng bị đâm, sao tài xế kia không có vấn đề gì lớn mà anh ấy lại bị thương nặng như vậy? Hơn nữa khi đó anh ấy ở bên ngoài xe rồi!”
“Cô bình tĩnh một chút!” Ngữ giọng của bác sĩ cũng không tốt, “Hiện tại tôi chỉ báo cho cô bệnh tình của anh ấy. Phẫu thuật rất thành công, đang giám sát xem có chuyển biến gì không. Viện phí sáng mai tính cũng được, có điều vẫn nên thông báo để người nhà anh ấy chuẩn bị chút tiền. Việc cấp cứu quan trọng thế này không nhất thiết phải nộp tiền ngay.”
Tôi gật đầu, nói nhỏ: “Không chết thì tốt, không chết thì tốt.” Kỳ thật chuyện đã bị thay đổi có phải không? Hẳn anh ấy là người thứ hai, hiện tại anh ấy không chết, đây đã là một tin tốt.
Khi Tổ Hàng tới, tôi đã ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU. Ngồi ở ghế bên ngoài phòng bệnh, lướt điện thoại của Chu Gia Vĩ để tìm số điện thoại của mẹ anh ta.
Tổ Hàng đi tới ngồi xuống bên cạnh tôi: “Làm sao vậy?”
Nghe được tiếng anh ấy, vẻ kiên cường của tôi rốt cuộc không cố được nữa, quay đầu nhìn anh ấy, mắt tôi đỏ lên.
“Ngoan, đừng khóc. Trước tiên nói có chuyện gì đi?”
Tôi hít sâu một cái, tự nhủ lúc này mình không thể khóc, hiện tại còn chuyện để làm. Tôi đem chuyện kể lại một lần, còn đặc biệt nói: “Con búp bê vải kia em nhớ rất rõ, chính là con búp bê lần trước chúng ta nhìn thấy ở Ngũ Hành trận giam Sầm Mai. Búp bê giống như đúc, ngay cả cách bị buộc cũng giống nhau.” (Sant: Trong tiếng trung, búp bê hay trẻ sơ sinh đều dùng ‘oa oa’ nên có chỗ nào dịch sai mong mọi người thông cảm nhé)
Tổ Hàng duỗi tay ôm chặt lấy tôi, nói nhỏ: “Không sao đâu, anh ấy sẽ không có việc gì. Em đã thay đổi chuyện này, anh ấy sẽ khỏe lại.”
Những lời này của Tổ Hàng khiến sự kiên cường của tôi không gắng được nữa, tôi sụt sùi: “Tổ Hàng, em sợ quá. Tiếp theo sẽ là ai?”
“Sẽ không còn ai tiếp theo.”
Tôi biết những lời này của anh ấy chỉ là để an ủi tôi thôi, sụt sịt mũi, tôi biết tôi hẳn nên kiên cường hơn một ít.
Tổ Hàng nhìn điện thoại trong tay tôi, nói: “Điện thoại của anh ấy?”
“Phải, em muốn báo cho mẹ của anh ấy, dù sao đây cũng là chuyện rất lớn.”
“Trước tiên đừng nói vội. Người già sợ không chịu nổi. Dù sao cũng là tai nạn, mời điều dưỡng đi. Tiền này sẽ có người chi. Chỉ mấy ngày nữa, đợi anh ấy tỉnh lại, tình hình tốt hơn rồi hãy báo cho mẹ anh ấy.”
“Vâng.” Tôi chậm rãi thở dài một hơi, nghĩ tới những gì anh ta nói với tôi khi ở trên xe, hầu hết đều nói về mẹ của anh ta. Hơn nữa trước kia chúng tôi cũng xem bệnh cho mẹ anh ta, tôi cảm thấy anh ta là một người con rất có hiếu, tất cả đều nghĩ cho mẹ của mình. Tôi liền nói với Tổ Hàng: “Anh ấy nói mẹ của anh ấy đang ở quê, mà ở quê phong thủy không tốt, còn nói muốn nhờ em xem cho. Nhưng sau đó anh ấy lại xảy ra chuyện.”
“Vậy được, chúng ta chờ anh ấy tỉnh lại, sau đó sẽ đi xem cho nhà ở quê của mẹ anh ấy. Đừng tự trách mình, đây không phải là chuyện em có thể khống chế.”
“Nhưng nếu anh ấy không đến tìm em, nếu anh ấy không quen biết em, em nghĩ anh ấy sẽ không xảy ra chuyện.”
“Rất nhiều chuyện đều là số mệnh đã an bài. Khả Nhân, em đừng nghĩ nhiều.”
Tôi dựa vào lòng anh ấy, nghe mùi màu nhàn nhạt đã quen thuộc. Anh ấy nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu tôi, nói: “Khả Nhân, những chuyện này đều sẽ kết thúc. Chỉ cần em sống tốt là được, bọn anh sẽ giúp em loại sạch mọi nguy hiểm. Anh xin lỗi, hôm nay không ở bên em được.”
“Em biết mọi người bận rộn. Kỳ thật em nên làm tốt hơn. Tổ Hàng.”
“Em đã làm rất tốt.” Anh ấy khẽ cười, “Nếu em cũng giống như Kim Tử thì anh sẽ không chịu nổi. Khả Nhân, em thật sự rất tốt, không cần phải thay đổi gì cả. Là anh, anh làm không tốt.”
Tôi biết anh ấy đã rất tốt, Tổ Hàng của tôi rất tốt.
===
Sant: Thời gian này mình hơi bận xíu, mong các bạn thông cảm: