Nhìn chiếc xe màu đỏ rời đi, tôi đứng ở trước cửa nhà mỉm cười. Nghĩ tới bộ dáng của Tổ Hàng, nếu anh ấy ăn dấm không biết sẽ thế nào.
Về đến nhà, mở máy tính lên thì thấy tin nhắn của chị Kim Tử. Hôm nay vì có sự xuất hiện của Gia Vĩ khiến chúng tôi không thể nói chuyện nhiều.
Chị Kim Tử nhắn cho tôi chỉ có một câu: “Dùng trực giác để cảm nhận về Sầm Chu, em có thấy đó là Tổ Hàng không?”
Dùng trực giác? Trực giác thì đó không phải. Tổ Hàng không hút thuốc lá, Tổ Hàng bố cục cũng không giống hắn. Tổ Hàng sẽ không dùng la bàn.… Tôi ngay lập tức có đáp án.
Chị Kim Tử nhắn lại cho tôi: “Em cảm thấy đó không phải thì chắc là đúng rồi. Anh ta quá hiểu em, em phán đoán thế nào thì anh ta cũng có thể đoán được. Như vậy chỉ cần dựa vào những gì em sẽ phán đoán để anh ta hành động khiến em không đoán ra được.”
“Sao có thể? Sầm khùng điên sao lại là Tổ Hàng được?” Tôi viết ngay những gì mình suy nghĩ trong đầu rồi gửi đi. Kết luận này quá nhanh khiến tôi không cách nào tiếp nhận được.
Sau khi gửi tin đi, tôi im lặng nhìn màn hình. Lời của chị Kim Tử không phải không có ý. Nếu Tổ Hàng cố ý để tôi không nhận ra thân phận của mình thì quả thật anh ấy có khả năng sẽ làm như vậy. Phản ứng của Sầm Chu không hề giống với chính Sầm Chu. Sầm Chu mà nhìn thấy tôi sẽ không thể không có chút phản ứng nào, ít nhất cũng sẽ chào hỏi, sẽ không tỏ vẻ không quen biết như hôm đó.
Hơn nữa nếu là người không quen biết, là một người Sầm gia thì khi nghe nói tôi là người Sầm gia sẽ không thể không có chút phản ứng như vậy. Dù không có quan hệ huyết thống thì bây giờ người Sầm gia cũng không còn được mấy người, cũng nên chào hỏi mấy câu mới đúng. Vậy mà hắn không hề hỏi. Như vậy có phải chứng tỏ hắn biết rõ bối cảnh của tôi?
Chẳng lẽ hắn thật sự là Sầm Tổ Hàng? Bởi vì nguyên nhân nào đó mà không thể nhận tôi, hoặc không muốn để tôi nhận ra anh ấy nên mới giả bộ bộ dáng như vậy?
Tôi lôi bùa phân hồn vẫn luôn treo ở trước ngực, lấy bùa ra gấp thành một cái máy bay rồi ném đi. Bùng cháy đi! Hãy để ta biết Tổ Hàng đang ở đây.
Nhưng khố có, chiếc máy bay kia vẫn uốn lượn một chút rồi bay lên giường tôi.
Nói thật, trước khi quen Tổ Hàng thì tôi chưa từng yêu ai.
Khi còn học cao trung, tôi theo học chuyên về nghệ thuật, giáo viên quản rất nghiêm, khi người ta trèo tường trường học để ra ngoài hẹn hò thì tôi còn ở trong phòng học vẽ. Học đại học lại học ở học viện nghệ thuật, trường này nữ sinh khoa mỹ thuật không nổi bật, người ta học nhạc với múa đều là mỹ nữ nên chưa bao giờ có bạn nam nào theo đuổi tôi.
Cho nên buổi sáng khi chuẩn bị đi làm, thấy Chu Gia Vĩ cầm sữa đậu nành cùng bánh bao đứng ăn ở gần cửa nhà tôi, tôi đã giật mình không ít.
Anh ta từng nói muốn theo đuổi tôi, nhưng cũng không cần phải như này chứ.
Thấy tôi đi ra cửa, anh ta đem một phần sữa đậu nành và bánh bao đưa tôi: “Không biết em có quen ăn không, hay là chúng ta tới nhà hàng ăn sáng?”
Người ta là kẻ có tiền còn ăn, tôi còn có thể nói không quen ăn sao? Tôi nhận bánh bao và sữa đậu nành, rồi nói: “Chu tiên sinh, tôi nghĩ cần phải nói rõ với anh một chút, tôi có bạn trai rồi. Hơn nữa là đã quyết định kết hôn. Cho nên anh làm như vậy khiến tôi rất bối rối.”
“Không liên quan, không phải hiện tại anh ta không ở bên cạnh em sao? Anh đã hỏi cô bạn Đàm Thiến của em. Cô ấy rất ủng hộ anh.”
Đàm Thiến? Thật có cô bạn tốt quá! Nhất định cô ấy sẽ đem chuyện Khúc Thiên đang sống thực vật trong bệnh viện nói với Chu Gia Vĩ. Chỉ là Chu Gia Vĩ này hạnh động quá nhanh đi. Nhanh đến mức không hề bình thường.
Mấy hôm trước mới quen, sau đó cả ngày đợi tôi hết giờ làm. Anh ta không cần kiếm tiền sao? Hơn nữa ngày hôm qua ăn cơm xong đã là rất muộn, anh ta còn có thời gian đi tìm Đàm Thiến? Cho dù là gọi điện thoại hỏi thì có phải chuyện này đã quá khoa trương?
Tôi tức giận nói: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Theo đuổi em. Hay là thế này, hôm nay coi như chúng ta hẹn hò, em về quê anh xem phong thủy giúp anh được không? Sẽ có bao lì xì.”
“Xem phong thủy thì anh đi tìm Linh Tử đi. Hôm đó ăn cơm không phải anh đã nghe bọn họ nói sao? Anh tìm Linh Tử không được thì tìm Mạc thiếu gia.”
“Anh lại không tin phong thủy, đã nói là hẹn hò với em.”
“Tôi muốn đi làm!” Nói xong tôi liền đi tới trạm xe bus.
Lần này Chu Gia Vĩ không khiến tôi lằng nhằng khiến tôi khó xử, mà anh ta lái xe đi sau xe bus tôi đi. Tôi đứng ở trên xe, bởi vì giờ cao điểm nên bus rất đông, khi đang thật sự không thoải mái thì thấy xe Chu Gia Vĩ tiến tới đúng tầm mắt tôi. Anh ta cố ý!
Lòng tôi trầm xuống. Tôi không ngu đến mức thật sự cho rằng anh ta đối với tôi là nhất kiến chung tình gì gì đó. Chỉ là, rốt cuộc anh ta làm việc này có mục đích gì?