Đen nhánh, một mảnh đen nhánh. Trong bóng đêm kia chỉ xuất hiện một ánh sáng duy nhất.
Tôi bắt đầu không ngừng đi về phía ánh sáng trong bóng đêm, đi đến ánh sáng kia tôi thấy được Tổ Hàng, anh ấy đứng ở chỗ ánh sáng kia nhìn tôi, mỉm cười với tôi.
Nhưng lúc này tôi chỉ đứng cách anh ấy chừng bước, nhìn anh ấy. Không sợ hãi, cũng không bất an, chỉ có quá nhiều nghi hoặc cùng sự không rõ ràng.
Anh ấy cũng nhìn tôi, không nói lời nào. Đây là tính cách của anh ấy, tôi biết anh ấy đang chờ tôi nói. Một hồi lâu, tôi mới nói: “Tổ Hàng, quay về cùng em đi.”
Anh ấy tiến lên một bước, đưa tay ôm tôi vào lòng, ôm rất chặt, vẫn không nói gì như cũ.
“Tổ Hàng?” Tôi ở trong ngực anh ấy, vội vàng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao anh lại như vậy? Anh còn có thể quay lại không? Chúng ta còn có thể ở bên nhau không?”
Anh ấy vẫn không nói gì, cứ như vậy ôm tôi.
Dần dần Tổ Hàng biến mất, màn đêm đen kia cũng biết mất. Trước mắt tôi bỗng bừng sáng, còn có ba tôi với vẻ nôn nóng. Ở bên cạnh ba tôi là chị KIm Tử, mà ngồi trên sô pha bên cạnh chính là Linh Tử.
Nhìn kiểu trang trí của phòng, tôi biết đây là phòng bệnh trong bệnh viện. Tôi chưa chết, tôi được đưa tới bệnh viện. “Ba…” Tôi mở miệng, nhưng âm thanh lại rất khó nghe, như tôi đã khát khô đến mức lạc cả tiếng. Khẽ cử động tay, tôi cảm giác được ống kim tiêm trên mu bàn tay của mình. Tôi đang được truyền máu!
Ba tôi chạy nhanh đi rót nước, đỡ tôi ngồi dậy rồi cho tôi uống nước. Uống nước xong, cảm giác mát lạnh tiến vào cơ thể khiến đầu óc tôi tỉnh táo được một ít. Tôi nhìn sang chị Kim Tử đang nôn nóng, lại nhìn Linh Tử vẫn luôn trầm mặc trên sô pha. Tôi nằm viện, tới thăm tôi đầu tiên lẽ thường không nên là bọn họ, nhưng ba tôi lại thông báo cho bọn họ, xem ra chuyện này bọn họ đều đã biết.
Ngay khi tôi định mở lời thì cửa phòng bệnh bị mở ra, người vọt vào là Sầm Hằng. Anh ta vội vã nói: “Khả Nhân, em không sao chứ? Thật sự khiến anh sợ muốn chết. Anh vừa nhận được điện thoại, nói em bị mất máu quá nhiều phải đưa tới bệnh viện. Sao em lại không cẩn thận vậy? Bị thương ở đâu? Trên tay à? Em không sao chứ?”
Linh Tử ở bên kia rốt cuộc mở miệng: “Đường rồi, không cẩn giả vờ nữa. Hẳn cô ấy đã biết.”
Chị Kim Tử cũng thở dài, nói: “Khả Nhân đã biết. Nhưng biết nói thế nào với cảnh sát đây? Miệng vết thương không cách nào giải thích được, địa điểm xảy ra chuyện kia, người xung quanh đều biết sao lại thế này.”
“Em thấy cảnh sát cũng biết sao lại thế này, bọn họ không nói thôi. Ở khu đó có ai mà không biết ngôi nhà ấy có quỷ.”
Sầm Hằng lúc này mới phản ứng lại: “A? Đã biết? Không cần tôi giả vờ nữa à?”
Tôi rốt cuộc có thể mở miệng: “Vậy mọi người nói cho em, Tổ Hàng đâu?”
Im Lặng, tất cả mọi người đều không muốn nói. Tới lúc này vẫn không muốn nói cho tôi sao? Vậy thì tôi sẽ nói cho bọn họ vậy. Tôi nói: “Tôi đã thấy Tổ Hàng, anh ấy ở trong ngôi nhà kia. Sầm Mai hẳn cũng ở đó. Anh ấy và Sầm Mai ở bên nhau sao? Anh ấy… quyết định đi theo Sầm Mai sao?”
“Là Ngụy Hoa!” Linh Tử nói. “Tên Lương Dật kia, tôi đã nói hắn không đáng tin mà. Sau khi hắn về nhà, không biết đã xảy ra chuyện gì mà đã làm phản. Đưa tin để chúng ta đi tới Sầm Gia thôn. Còn Ngụy Hoa đã ở Sầm Gia thôn bày cục. Hắn có thiên thời địa lợi nhân hòa, Tổ Hàng bị khống chế. Anh ấy chỉ bảo vệ Khúc Thiên. Khúc Thiên chính là đường lui của Tổ Hàng. Anh ấy để lại Khúc Thiên tức là anh ấy nhất định nghĩ tới đường lui này. Cho nên, Khả Nhân, cô đừng đau lòng. Minh hôn không cách nào giải trừ, trừ phi anh ấy đầu thai, hồn phi phách tán, không thì anh ấy vĩnh viễn chỉ có một mình cô.”
Tôi cười đau khổ, không nói gì.
Bệnh tình của tôi, bác sĩ yêu cầu nằm viện ba ngày, ngày thứ tư truyền dịch xong là có thể rời đi. Như vậy ở chỗ này bốn ngày, người trông coi tôi sẽ cần phải sắp xếp một chút. Tôi cũng không hy vọng dì sẽ đến chăm sóc tôi, hơn nữa dì và tôi vẫn chưa được tự nhiên.
Cho nên chị Kim Tử tình nguyện ban ngày sẽ đến chăm sóc cho tôi, quả thật ngoài ý muốn, tôi rất vui vẻ. Có lẽ vì theo chân bọn họ đã thành một nhóm, tôi cũng rất vui khi được ở gần bọn họ. Rốt cuộc ở gần bọn họ thì tôi sẽ càng sớm có được tin của Tổ Hàng.
Vì bị mất nhiều máu, tôi rất nhanh thấy mệt mỏi. Ngày đầu tiên tỉnh lại, chuyện có thể làm là tôi nói cùng bọn họ mấy câu, sau đó cảnh sát tới lấy lời khai. Tôi chỉ nói với cảnh sát sau khi tan làm thì về nhà, ký ức cuối cùng là đang trên đường về, sau đó không còn biết gì nữa.
Đến nỗi tôi được đưa tới bệnh viện như thế nào tôi cũng phải hỏi cảnh sát.
Cảnh sát nói là có người qua đường nghe được tiếng thét trong tòa nhà kia, người đó không dám đi vào xem nên báo cảnh sát ngay. Là cảnh sát đi vào đưa tôi tới bệnh viện. Còn nói khi phát hiện ra tôi thì tôi đã nằm trên mặt đất, máu trên tay còn chảy nhưng chảy ra rất ít, có phải tôi ngất vì mất máu hay không thì bọn họ cũng không rõ. Còn vết thương, giống như vết cắn. Bọn họ hỏi tôi có nhìn thấy kẻ xấu nào không.
Tôi cười, có gặp, Tổ Hàng, là quỷ xấu chứ không phải người xấu. Nhưng bọn họ hẳn sẽ không bắt được anh ấy. Cho nên tôi chỉ có thể nói: “Không, tôi không thấy gì cả.”
Khi cảnh sát đi, một người cảnh sát già còn nói với tôi: “Xuất viện thì bảo ba cô làm pháp sự đi, nơi kia không sạch sẽ.”
Nghĩ có lẽ án này cũng không giải quyết được. Trong lòng bọn họ hẳn cũng xác định đây là vụ án không thể điều tra.
Ngày hôm sau, người trong công ty tới thăm. Rốt cuộc tôi làm ở đó gần một tháng, đồng nghiệp cũng tương đối tốt. Anh Đàm chuyển lời của ông chủ, nói là tôi cứ nghỉ ngơi một tuần, không trừ lương.
Thật đáng buồn, được cho nghỉ như vậy tức có nghĩa, sau khi xuất viện đi làm thì tôi sẽ làm liên tục hai tháng đừng mong có ngày nghỉ.
Ngày thứ ba, rốt cuộc cũng yên tĩnh một chút, dì mang theo con trai đến. Tôi cảm thấy con trai dì ấy coi chỗ này thành công viên giải trí, vẫn luôn ầm ĩ, còn ăn hết hoa quả đồng nghiệp tôi mang đến.
Ba ngày, tinh thần của tôi cũng tốt hơn rất nhiều. Buổi chiều tôi không ngủ, có thể tâm sự với chị Kim Tử. Chị Kim Tử ngồi trên ghế sô pha, rất đăm chiêu. Tôi ngồi trên giường, gọi: “Chị Kim Tử!”