Tôi kêu lên một tiếng, sợ hãi ngồi bệt xuống mặt đất, bật lửa trong tay cũng tắt ngóm. Tôi vừa bò vừa chạy ra ngoài. Khi tôi vừa bước tới cửa ra sân thì nghe đường âm thanh truyền tới từ bên trong: “Cứu tôi, cứu cháu gái tôi, cứu cháu gái tôi với.”
Tôi quay đầu lại. Tôi biết tôi không nên quay đầu lại, nhưng theo bản năng tôi lại làm như vậy. Khi quay đầu lại, tôi nhìn thấy một thân ảnh màu trắng chắp tay lạy ở ven tường kia, nhìn tôi, dưới thân hắn còn có một đám màu trắng nho nhỏ. Cháu gái của hắn? Thân ảnh màu trắng kia như đang bị kéo đi, đám màu trắng nho nhỏ vừa rồi hắn bảo vệ kia bị một bàn tay xách lên rồi biến mất.
Trong nháy mắt cái tay kia biến mất, tôi có trực giác cái tay kia là Tổ Hàng! Trực giác rất mãnh liệt, thậm chí khiến tôi kêu lên: “Tổ Hàng!”
Biến mất! Hình ảnh rất ngắn ngủi, chẳng lẽ là ảo giác của tôi? Chân tôi cứng đờ, tôi không dám đi vào, cũng không thể bỏ mặc mà rời đi.
Thật là Tổ Hàng sao? Vì sao anh ấy không đi tìm tôi? Vì sao anh ấy lại bắt quỷ này? Rốt cuộc anh ấy đã xảy ra chuyện gì?
Tôi cứ như vậy đứng ở sân nhìn tòa nhà kia, không biết thời gian trôi qua bao lâu, đến khi lòng dần bình tĩnh lại, tôi thở dài một cái, xoay người, rời đi.
Trong chớp mắt khi tôi xoay người, tôi lại lần nữa cảm giác được tòa nhà kia có biến hóa. Cảm giác, chính là cảm giác, không phải là mắt tôi nhìn thấy mà là một loại trực giác, ảo giác xuất hiện ở trong đầu tôi. Tôi không cách nào diễn tả được… Nhưng tôi cảm giác ở cửa sổ trên lầu hai của tòa nhà, có một cô gái mặc quần áo bộ đội đang nhìn tôi.
Sầm Mai! Tôi không quay đầu lại mà lựa chọn rời đi.
Tôi rời đi cùng trực giác rằng, tòa nhà này có rất nhiều điều kì bí, nếu tôi không buông thì sẽ xuất hiện nguy hiểm. Tôi còn chưa có năng lực chống lại sự nguy hiểm này.
Lần đầu tiên tôi cảm thấy mình thật bình tĩnh. Ở thời điểm như vậy, tôi phản ứng một cách bình tĩnh như vậy còn khiến chính tôi giật mình.
Về nhà, toàn bộ căn nhà đều đã yên tĩnh, ngay cả phòng ba tôi cũng đã tắt đèn.
Tôi ngồi ở sau quầy hàng, đầu óc vẫn nghĩ lại những gì vừa trải qua. Mỗi chi tiết đều lặp đi lặp lại trong đầu tôi. “Là Tổ Hàng! Đó chính là Tổ Hàng!” Tôi thầm nói với mình. Cảm giác rất mãnh liệt, sẽ không sai, tuyệt đối sẽ không sai.
Tôi lấy điện thoại bàn trong cửa hàng để gọi cho Tổ Hàng, nhưng trong điện thoại vẫn là giọng phụ nữ báo không liên lạc được. Sau đó là âm thanh tút tút. Tôi cắn môi, nhưng nước mắt vẫn chậm rãi nhỏ xuống. Tôi thầm nói: “Tổ Hàng, em sẽ tìm được anh. Mặc kệ anh biến thành bộ dáng gì, anh vẫn là người em yêu.”
Cúp điện thoại, tôi thờ dài một cái, lau nước mắt trên mặt mình, lên lầu, mở máy tính ra.
Tôi biết vào thời gian này chị Kim Tử sẽ onl. Quả nhiên nick chị ấy vẫn sáng, tôi liền gửi tin nhắn tới. “Chị Kim Tử, có phải Minh hôn sẽ khiến người ta cảm ứng lẫn nhau được?”
Hồi lâu chị Kim Tử mới trả lời, nhắn: “Em gái, tắm rửa đi ngủ đi. Đừng nghĩ nhiều như vậy. Hay là ngày mai chị em ta đi dạo phố đi?”
“Em có bùa phân hồi của anh ấy, anh ấy có thể cảm nhận được em, vậy thì có phải em cũng sẽ cảm nhận được anh ấy không?”
“Lại suy nghĩ vớ vẩn gì thế? Hơn nửa đêm rồi, đừng nói chuyện đáng sợ như vậy.”
“Em có thể cảm giác được, cảm giác rất mãnh liệt, trong tòa nhà kia chính là Tổ Hàng. Em không nhìn thấy anh ấy, nhưng trực giác này thật sự rất mạnh mẽ. Hơn nữa với tính của em, em sẽ không dám đi vào tòa nhà đó. Nhưng vừa rồi em lại đi vào. Cảm giác rất mạnh mẽ là em phải đi vào đó.”
“Không biết em đang nói gì, em còn đang nằm mơ à? Hay là để chị bói cho em một quẻ xem nhân duyên của em thế nào. Không chừng chỉ có một chút gợi ý cho em. A, giờ Tý không bói được. Thôi, đi ngủ sớm một chút, mai chị tới cùng em đi dạo phố nhé.”
Tôi trả lời chị ấy bằng một mặt cười. Tôi không cần chị ấy khẳng định, bởi vì chính tôi đã khẳng định. Từ trong áo, tôi rút ra bùa phân hồn, hôn lên nó một cái. Tôi tin, bùa phân hồn này có thể khiến anh ấy cảm nhận được tôi, như vậy thì tôi cũng cảm nhận được anh ấy.
Ngày hôm sau chính là hôn lễ tập thể, tôi bận rộn suốt một ngày, ngay cả cơm trưa cũng không kịp ăn. Làm việc tới giờ chiều, ăn cơm chiều luôn một thể.
Hôn lễ tập thể tổ chức ở một quảng trường nhỏ, tôi ăn cơm cùng công ty xong, khi tạm biệt đồng nghiệp thì chị Kim Tử đã đứng dựa vào xe của mình, vẫy vẫy tay với tôi.
===
Sant: Mình vừa dịch vừa sợ luôn:-ss. Hẹn các bạn ngày mai