"Tôi không có đùa, tôi đến đây là để thông báo chứ không phải là để hỏi ý kiến của cậu"
Sắc mặt Huỳnh Dược Đông nghe Giang Thiên nói như vậy thì càng khó coi thậm tệ "Tuy KL chỉ là công ty kép tuy nhiên mọi hoạt động của KL đều có sức ảnh hưởng rất lớn đối với công ty mẹ.
Thiên, cậu hà cớ gì mà phải làm như vậy"
Hắn vẫn ngồi im chỉ liếc nhìn Huỳnh Dược Đông, cậu ta bất lực đành phải nhượng bộ ai bảo Ngụy Gia đang là thế lực ngầm trống lưng cho Huỳnh Gia trong hắc đạo cơ chứ
"Được rồi, Thiên hay là tôi cho cậu % số hàng tôi mới nhập về có được không"
"Tôi không dùng hàng trắng cậu cũng biết mà"
Huỳnh Dược Đông trề môi "Vậy được rồi cậu muốn cái gì tôi có thể đáp ứng chỉ xin cậu đừng có thu mua KL"
Chỉ chờ câu nói đó hắn liền cong khóe môi thành một đường chỉ dài ánh mắt híp lại nhìn Huỳnh Dược Đông "Tôi muốn cậu sa thải tên giám đốc đương nhiệm mới của KL tên Đông Dực đồng thời hãy ra mặt xin lỗi Phi Gia tuyên bố Phi Hải bị oan đi"
"Hừ, Thiên cậu có phải là quá ích kỉ rồi không.
Những chuyện trên đều là vì cô gái của cậu sao, nếu cô ấy mà biết cậu làm nhiều chuyện cho cô ấy như vậy chắc cô ấy sẽ cảm động chết mất" Huỳnh Dược Đông khinh thường nói
"Có làm được hay không" hắn gằn giọng hơi mất kiên nhẫn nói
"Chuyện bên dưới tôi có thể làm được coi như số tiền nợ cậu để trả cho kho hàng được xí xóa còn chuyện sa thải Đông Dực thì không được.
Đông Dực là nhân tố mới vô cùng tiềm năng tôi mời mãi cậu ta mới chịu về KL làm việc bây giờ mà sa thải chắc chắn cậu ta sẽ về công ty đối thủ như vậy thì bất lợi cho KL quá"
"Tôi đâu có nói là sa thải thì cậu ta sẽ có chân bước vào công ty đối thủ của cậu đâu.
Cậu cũng có thể kết liễu cậu ta mà"
Huỳnh Dược Đông cậu quên mất rồi.
Người bạn này của cậu không những khát máu vô tình mà lại còn độc ác mưu mô vô đối, ý tứ hắn đã quá rõ ràng là muốn giết tên Đông Dực đó.
Huỳnh Dược Đông hít một hơi "Chờ sau khi tên đó hoàn thành dự án cho KL xong cũng là lúc thế gian này mất đi một nhân tài" Huỳnh Dược Đông nói với giọng đầy tiếc nuối
Hắn không trả lời liền đứng dậy đi xuống dưới nhà, lướt qua một cô gái - tuổi đang ngồi ăn điểm tâm trên bàn thì quay sang nói với Huỳnh Dược Đông "Tôi không ngờ sở thích của cậu là trẻ vị thành niên đấy"
Huỳnh Dược Đông mím môi "Bé cưng tôi nuôi hơn năm còn chưa được miếng thịt nào đâu.
Cậu đừng ăn nói hàm hồ"
Hắn nhếch khóe miệng đùa cợt "Không cần tiễn cứ ở lại mà chăm sóc bé cưng của cậu đi"
Cô gái đang ngồi trên bàn ăn liền quay sang nhìn Huỳnh Dược Đông "Đông ca, người vừa nãy là ai vậy"
"Là kẻ xấu Tư Á phải tránh xa kẻ đó ra nghe rõ chưa"
Cô gái tên Tư Á mơ hồ không hiểu ý Huỳnh Dược Đông nói nhưng cũng gật gật đầu
...
Vài ngày sau đó Giang Thiên hắn vô cùng bận, hết giải quyết chuyện công ty rồi lại đến chuyện hắc đạo nên hắn không thường xuyên đến gặp cô được.
Hôm nay khi bay từ Châu Mĩ về hắn lập tức chạy đến tìm Phi Ca ngay
"Giang Thiên, anh đến nhà tôi làm gì.
Bây giờ tôi rất bận mời anh về cho"
Phi Ca chưa kịp nói xong bóng dáng cao lớn đó đã ôm chầm lấy cô khiến cô cảm tưởng như đang bị núi đè
"Nè, anh...anh làm gì vậy"
"Anh nhớ em"
Chỉ ba chữ vỏn vẹn được nói ra từ miệng hắn nhưng cũng đủ khiến không khí trong căn phòng chật hẹp này trở nên càng ngột ngạt hơn.
Trái tim của cả hai như được tiếp thêm niềm tin mà ngày càng đập liên hồi, mùi hương quen thuộc trên người hắn xông vào khoang mũi cô y hệt như cái mùi năm năm trước cô từng ngất ngây mê đắm.
Bịch đồ ăn đang cầm trên tay bỗng rơi xuống mặt đất, cô không còn né tránh cái ôm của hắn nữa mà cũng vòng tay ra ôm chặt lấy lưng hắn
Trên vai Giang Thiên bỗng nóng hổi tiếng thút thít khẽ khẽ khiến đáy lòng hắn hơi ngứa ngáy "Phi Ca, em khóc sao"
Nghe hắn nói như vậy cô càng òa khóc hơn nữa lần này là thành tiếng "Hức hức....òa....Giang Thiên anh là đồ xấu xa, đồ đáng ghét....hức hức...anh có biết năm năm qua em khổ sở như thế nào không....tại sao...tại sao anh lại bỏ đi....hức hức rồi bây giờ quay lại chẳng lẽ thực sự như Hàn Tĩnh nói anh chỉ....thương hại em thôi sao"
Hắn lau nước mắt trên mi của Phi Ca, hóa ra năm năm qua cô không hề quên hắn, hóa ra cô lại yêu hắn nhiều như vậy.
Biết được điều này hắn lại càng yêu cô chết mất
"Phi Ca, em đúng là ngốc.
Anh cố gắng tất cả không phải vì muốn cho em có cuộc sống tốt hơn sao...nhưng con nó mẹ nó lúc nào em cũng khiến cho tôi phải lo lắng và tức điên lên được"
Phi Ca ngưng khóc, cấu nhẹ vào tay hắn hờn dỗi "Anh nói cái gì chứ"
"Em biết thừa tôi để ý đến em mà em trước mặt tôi dám thân thiết với tên Đông Dực đó còn ôm ấp nhau giữa ban ngày ban mặt như vậy không trêu tức tôi là gì"
"Đông Dực là người đã giúp đỡ em rất nhiều, anh đâu thể vô lý như vậy được"
Hắn ôm chặt lấy Phi Ca vùi đầu vào cổ cô oan ức nói "Không biết đâu em phải bù đắp cho anh đi"
"Anh muốn...."
Chưa kịp để em nói hết câu từ bên ngoài cửa Đông Dực liền xông vào "Phi Ca em đừng nghe lời hắn, hắn ta....hắn ta là kẻ xấu"
"Đông Dực"
Hắn cũng hơi bất ngờ khi Đông Dực lại xuất hiện ở đây nhưng sau đó môi hắn liền nhếch lên đầy hứng thú.
Đông Dực không thèm để ý đến Giang Thiên liền chạy đến cầm chặt tay Phi Ca kéo về phía mình
"Phi Ca, em đừng để vẻ bề ngoài của hắn đánh lừa.
Anh đã biết hết sự thật rồi hắn ta hắn ta...chính là...chính là kẻ đứng sau mọi chuyện về cái chết của cha em và...và khiến gia đình em khốn đốn như ngày hôm nay chứ không phải do Hàn Tĩnh"
Hắn từ đầu tới cuối vẫn không nói một lời nào vẫn đứng im khoanh tay nhìn Đông Dực cùng Phi Ca
"Đông Dực, sao anh biết chuyện gia đình em"
"Phi Ca, Em có biết không Huỳnh Dược Đông chính là bạn thân của hắn ta đấy, em xem đi thân phận của hắn đằng sau là một chủ tịch Ngụy Thiên thì có biết bao nhiêu là bí mật"
Em cầm đống giấy tờ chìa ra trước mặt của mình mà gương mặt từ nghi hoặc chuyển sang ngỡ ngàng
"Ngụy Giang Thiên"
Hắn nhìn đống giấy tờ trên tay Phi Ca cầm càng lúc gương mặt càng đen lại đặc biệt là tờ báo cũ em đang cầm trên tay kia tại sao nó vẫn còn tồn tại.
Sai lầm lớn nhất mà hắn mắc phải đó chính là không tự tay giết chết tên Đông Dực này
....
Bộ này toi hoàn xong rùi nhưng up lộn chương là chương chương là chương ????️.