"Đàn anh thấy tôi vui ở chỗ nào" Phi Ca buông hộp đồ ăn xuống nhìn hắn cau mày
Nhận thấy thái độ của Phi Ca ngày càng khác hắn thu lại bộ dáng cà rỡ nghiêm giọng "Sao lại ở trên đây"
"Tôi thích"
Phi Ca trả lời đúng hai chữ vô cùng lạnh nhạt và xa cách.
Nếu là trước đây cô sẽ bám lấy hắn mà tươi cười, hoạt ngôn đến nỗi khiến người vốn trầm tính lạnh lùng như hắn cũng phải cảm thấy vui vẻ.
Nhưng hôm nay cách nói chuyện của cô khiến hắn hơi khó chịu
"Phi Ca, đừng bao giờ ăn nói ngông cuồng với tôi.
Nói cho tôi biết có vấn đề gì" hắn tiến lại gần nâng cầm Phi Ca lên gằn giọng nói
Chẳng hiểu sao khi bị hắn dọa nạt như vậy, cô lại cảm thấy vô cùng uất ức và tủi thân liền trừng mắt nhìn hắn "Tôi chẳng có chuyện gì, cảm thấy thời gian qua làm phiền anh như vậy là đủ rồi"
Dứt lời cô cầm hộp cơm chạy một mạch xuống bên dưới mà trong lòng cứ cảm thấy khó chịu.
Mặc kệ ai bảo hắn có vị hôn phu rồi, cho dù có yêu quý hắn tới cỡ nào nhưng cô cũng không muốn mang danh là kẻ thứ
Hắn đơ người khi thấy cô tỏ thái độ với hắn.
Bàn tay nắm chặt thành quyền ánh mắt vằn lên những tơ máu ẩn hiện như đè nén sự giận dữ trong lòng đang chuẩn bị bộc phát "Phi Ca"
Hắn ngồi trong phòng riêng của mình, vì là học trưởng lại có sức ảnh hưởng vô cùng lớn đối với nhà trường nên việc hắn có cho mình một căn phòng riêng đầy đủ tiện nghi ở ngôi trường này cũng là điều hết sức bình thường
"Thiên, anh gọi em sao" Hàn Tĩnh õng a õng ẹo bước vào căn phòng của hắn, nụ cười tươi đến nỗi để lộ ra hết hàm răng trắng toát, chẳng hiểu sao hắn nhìn gương mặt cô ả lại có đến phần giả tạo khiến hắn vô cùng chán ghét
Hàn Tĩnh vô cùng vui mừng vì vừa mới nói vài câu mà Phi Ca đã tránh xa Giang Thiên và hắn đã tìm tới cô ả điều này khiến cô ta vô cùng mãn nguyện chỉ ước không thể làm điều này sớm hơn
"Thiên, hôm nay em muốn chúng ta cùng ăn cơm chung, có được không.
Chờ sau khi học xong em sẽ nói với ba về chuyện đính hôn với anh" Hàn Tĩnh bước tới ôm cổ hắn nũng nịu
Bàn tay cô ả vừa chạm vào cổ hắn khiến trong đầu hắn lóe lên ý nghĩ không biết nên ph đôi tay này hay b gãy từng ngón thì sẽ vui hơn đây, rồi còn gương mặt trang điểm đậm đang từ từ tiến lại gần khiến hắn lại muốn giải phẫu chúng ra nhưng những ý nghĩ đó hắn tạm thời gác sang một bên, bàn tay to lớn bóp chặt cổ Hàn Tĩnh
"Cô đã làm gì Phi Ca"
Hàn Tĩnh từ bất ngờ chuyển sang đến hoảng loạn nhìn Giang Thiên, bàn tay hắn không ngừng sit chặt cổ của cô ả khiến gương mặt cô ta ngày càng tím tái
"Đừngg....b...buông....gggg...đau, buông ra"
Nhìn gương mặt tái nhợt trắng xanh của Hàn Tĩnh hắn mới từ từ buông lỏng bàn tay, cô ả ho lấy hi để tưởng chừng như cổ sắp lìa khỏi đầu
"Giang Thiên, anh có biết em là ai không hả, anh dám làm hại em thì anh sẽ phải hối hận"
"Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ hối hận về những chuyện mình đã làm.
Kể cả việc git cô" hắn vừa nói vừa đút tay vào túi quần dựa lưng vào thành cửa nhìn Hàn Tĩnh đang chật vật trước mắt
"Em không có động tay động chân đến Phi Ca, em chỉ nói vài câu thôi là tự con nhỏ đấy muốn tránh xa anh"
Thấy Giang Thiên chỉ nhìn mình chằm chằm Hứa Tĩnh liền nói tiếp giọng nói lần này có phần cứng cỏi hơn "Giang Thiên, trong giới hắc đạo hai nhà Ngụy Gia và Hàn Tử luôn là hai gia tộc hùng mạnh nhất, nếu anh kết hôn với em thì chẳng phải Ngụy Gia như hổ mọc thêm cánh sao, anh cũng thừa biết cho dù bản thân có năng lực có bản lĩnh nhưng không được thừa nhận trong hắc đạo thì vĩnh viễn anh sẽ chẳng bao giờ ngồi lên được vị trí chủ tử đâu"
Nói xong cô ta liền loạng choạng bước ra ngoài cửa để lại hắn một mình trong căn phòng rộng lớn
Hắn từ từ tiến lại chiếc bàn ngay giữa mở hộc tủ lôi ra một chiếc ảnh đó là hình của Phi Ca với nụ cười tươi ánh nắng mặt trời, hai má lúm luôn là điểm nhấn trên gương mặt khiến cô luôn tràn đầy sức sống
"Phi Ca, em có thể chờ tôi không.
Năm năm thôi tôi sẽ cho em tất cả những gì mà em muốn"
Kể từ ngày hôm đó Phi Ca không tìm đến Giang Thiên nữa hắn cũng không tìm cô, nếu cả hai có gặp mặt nhau cũng chỉ lướt qua nhau như hai người xa lạ thay vì đó sẽ là Hàn Tĩnh sóng đôi cùng Giang Thiên
"Nghe nói hoa khôi Hàn Tĩnh là bạn gái của học trưởng Giang Thiên đó"
"Sao...ban đầu tôi còn tưởng là con nhỏ nhà quê Phi Ca đó chứ"
"Phi Ca làm sao có cửa, Hàn Tĩnh vừa giàu có vừa xinh đẹp mới xứng đôi với học trưởng chứ"
Nhưng lời lẽ bàn tán này là cố tình để cho Phi Ca cô biết sao, ban đầu không muốn quan tâm nhưng chẳng hiểu sao nghe đến chữ Hàn Tĩnh là bạn gái của hắn trong lòng Phi Ca có một chút gì đó gọi là mất mát, là khó chịu đến không nói thành lời
"Ơ...đây chẳng phải là học muội Phi Ca học khóa dưới đây sao.
Hôm nay mới thấy em ấy ở căntin ăn cơm đấy"
Giọng nói có chút châm chọc từ Hàn Tĩnh vang lên phía sau lưng khiến đôi đũa trên tay Phi Ca hơi buông lỏng, nghiến răng quay lại thì lại nhìn thấy cô ả đang khoác tay Giang Thiên vô cùng thân mật và tình tứ chẳng hiểu sao Phi Ca vô cùng chướng mắt và khó chịu định lên tiếng phản bác nhưng thấy hắn thì lại im lặng quay vào bàn ăn tiếp
Thấy Phi Ca không thèm để ý đến mình rồi Giang Thiên tuy đang đi cùng cô ả nhưng ánh mắt cứ dán chặt lên người Phi Ca khiến cô ả tức đến tối mặt nhưng vẫn phải giữ nụ cười trên môi "Phi Ca học muội không thèm để tâm đến lời tôi nói sao"
Thấy Hàn Tĩnh vẫn chưa có ý định rời đi Phi Ca miễn cưỡng quay lại cau mày một cái "Ồ, tôi nổi tiếng đến nỗi một chị đại Hàn Tĩnh đây cũng biết tới mà hỏi thăm sao"
Hiệu ứng đám đông bắt đầu nổi lên khi thấy Hàn Tĩnh và Phi Ca đang có ý tranh cãi nhau mà nguyên nhân chắc cũng là do tên mặt lạnh đang đứng cạnh Hàn Tĩnh
Hàn Tĩnh vẫn nắm chặt tay Giang Thiên cất giọng mỉa mai "Trước đây thấy cô cùng Thiên thân thiết với nhau nên bây giờ tôi mới tới hỏi thăm, có gì tôi sẽ bảo Thiên nâng đỡ cô"
"Ồ, cảm ơn nhưng tôi không cần" thấy đám đồng tập trung ngày càng nhiều Phi Ca thực sự rất sợ đám đông nên vội vàng cầm khay thức ăn rời đi nhưng vừa bước qua chỗ Hàn Tĩnh thì cô ả cố tình huých mạnh vào bả vai Phi Ca khiến cô ngã ra sàn cùng khay thức ăn văng tung tóe bắn cả vào áo của Hàn Tĩnh
"Phi Ca, cô đi đứng kiểu gì vậy.
Bẩn mất áo của tôi rồi, đây là đồng phục đặt riêng đấy cô có biết không hả"
...
Thân: ad.