... năm sau...
Đứa trẻ nhà Nguỵ gia càng ngày càng lớn khôn, tuy nhiên bản tính chuyên quyền độc đoán được hắn dạy dỗ đã ăn sâu thẫm đẫm vào tâm trí của Nguỵ Giang Thiên.
Cậu nhóc lên tuổi đã được hắn nhồi nhét cho đủ thứ quái dị vào đầu, tiếp thu hết tất cả kiến thức mà bộ não tuổi có thể tiếp nhận.
Cả ngày trời có khi không được nhìn thấy một nụ cười của cậu nhóc trên môi, nếu có cũng chỉ là cười mỉa mai cười nhếch
"cạch ba, ba xuống dưới nhà ăn...."
"Ra ngoài, không thấy ta đang ăn cơm với mẹ con sao"
Hắn đột nhiên phóng ánh mắt ra cửa nhìn Giang Thiên đầy lạnh nhạt quát lớn khiến cậu nhóc tuổi sợ hãi mà đóng sầm cửa lại.
Giang Thiên tiểu thiếu chủ của Ngụy gia không sợ trời không sợ đất chỉ sợ mỗi hắn
"Y Bình, tôi đút cơm cho em ăn nha.
Em đừng quan tâm đến thằng nhóc đó làm gì.
Thật phiền phức có phải không"
"Y Bình, sao em không chịu ăn hả.
Có phải là thức ăn không hợp khẩu vị không"
Hắn bế em ngồi lên đùi rắn chắc, mùi hương dâu tây cứ thoang thoảng quanh chóp mũi khiến hắn mê mẩn.
Em trong trang phục là chiếc váy trắng đẹp đẽ, mái tóc đen tuyền dài mượt mà, môi đỏ mọng chúm chúm như kẹo ngậm hải đường ngọt ngào khiến người khác nhìn vào chỉ muốn ăn.
Gương mặt hồng hào đẹp đẽ chỉ có điều đôi mắt lại nhắm nghiền, mi dài cong vút không hề lay động
"Y Bình, em ngủ cũng lâu rồi đấy, sao không chịu tỉnh nhỉ.
Hm, Y Bình à càng ngày em càng ngoan càng ngày anh càng yêu chết em mất"
Bên ngoài cửa Sibas đứng trân trân nhìn vào bên trong thở dài ngao ngán, đã năm rồi người cũng đã chết nhưng hắn lại không chấp nhận hàng ngày vẫn tiêm thuốc giữ xác cho cơ thể luôn hồng hào không bị thối rữa, một ngày tiếng thì hắn phải dành hơn phân nửa thời gian cho em khiến công việc của hắn bị ảnh hưởng.
Toàn quyền quyết định trong công ty đều do Sibas gánh vác, Giang Thiên mới chỉ tuổi mà đã phải học kiến thức của học sinh cấp bởi người cha hời hợt vô tâm
"Sibas"
Sibas giật mình quay người lại thì thấy cậu nhóc Giang Thiên đang đứng đằng sau mình
"Tiểu thiếu chủ"
"Ông đứng đây làm gì"
"Tôi....tôi xin phép đi trước"
Sibas vừa đi được ba bước thì tiếng nói của cậu nhóc vọng lại khiến bước chân Sibas chùng xuống
"Ông giúp tôi gặp mẹ được không"
Sibas cau mày không trả lời Giang Thiên liền tiếp lời "Từ bé đến giờ tôi chỉ biết ba tôi gọi đó là mẹ của tôi nhưng chưa lần nào tôi được nhìn kĩ dung nhan hay diện mạo của mẹ"
"..."
"Sibas mẹ có bao giờ hỏi đến tôi chưa, mẹ có thương tôi không hay mẹ cũng giống như ba" mặc dù chỉ là cậu nhóc - tuổi có bị nhiễm tính chuyên quyền độc ác của ba thì suy cho cùng cậu cũng chỉ là trẻ nhỏ.
Những chuyện về gia đình hay tình mẫu tử cậu không được dậy hay không được cảm nhận dĩ nhiên là luôn khao khát và tò mò
Sibas quỳ một gối xuống chỉnh lại cổ áo cho cậu nhóc nhẹ giọng "Ngụy Giang Thiên cậu là người thừa kế duy nhất của Ngụy gia, cậu là chủ tử tương lai của Ngụy Thiên, tuyệt đối không được có điểm yếu khi bản thân chưa đủ trưởng thành vậy nên có cái này cậu phải hy sinh cái khác.
Tôi xin lỗi vì không thể giúp cậu gặp Ngụy phu nhân được"
Ánh mắt cậu ngay từ đầu chỉ toàn là khoảng trống lạnh lẽo sắc đá nhưng chỉ vì ba chữ Ngụy phu nhân mà trở nên dao động.
Mỗi lần nghe hắn gọi ba chữ Lam Y Bình là đáy lòng cậu xáo rỗng như thiếu thốn một thứ gì đó rất đơn giản nhưng lại rất quan trọng
"Tôi biết rồi"
...
Nhưng nói là một chuyện và làm lại là chuyện khác
Đến tối bóng dáng cậu nhóc tuổi nhỏ bé đứng trước giường của em - Lam Y Bình.
Cậu không biết đã đứng đấy bao lâu chỉ biết đến khi hai chân tê rần mới bắt đầu di chuyển đến đầu giường.
Đôi bàn tay mập mạp nhỏ bé nắm lấy đôi tay của em, tay em rất ấm khiến cậu nhóc chỉ muốn nắm nữa
"Mẹ, mẹ ơi"
"..."
cạch cửa phòng của em đột nhiên bật mở, một luồng khí lạnh đột nhiên xâm nhập khiến cậu nhóc khẽ lùi lại phía sau.
Ánh mắt cảnh giác đến sợ hãi "B....ba"
Điều đáng nói ở đây trên tay hắn còn cầm theo một con dao mổ, ánh mắt đen láy sâu thẳm như một hố đen vũ trụ có thể tổn hại đến bất cứ ai.
Hắn từng bước từng bước đến bé con khiến cậu nhóc lùi dần dần về sau
"Con làm gì ở đây"
"Con...con...." cậu nhóc ấp úng
"Ta đã nói với con như thế nào hả.
Không có sự cho phép của ta mà dám bước chân vào đây, trong lúc ta còn giữ được bình tĩnh thì cút ra ngoài mau"
Nhóc con cúi gằm mặt xuống đất nhưng vẫn chưa có ý định ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên cậu nhóc dám trái lệnh của hắn "Ba, con chỉ muốn gặp mẹ"
"Y Bình là của ta, không phải của con.
Mau cút ra ngoài"
"Nhưng con cũng muốn có mẹ" cậu nhóc liền hét lên ánh mắt đã ậc nước.
Hắn không quan tâm điều đó liền đầy cậu nhóc khiến cậu ngã xoài ra đất va vào thành cửa đầu óc liền choáng váng
"Một đứa trẻ cứng đầu lỳ lợm" hắn lạnh nhạt, tuyệt tình với chính người con của mình.
Khiến nhóc con tuổi đau đớn, tủi thân.
Sinh ra khi bản thân đã ở vạch đích nhưng lại bị chính những người sinh ra mình bức ép đến phát điên
Cậu nhóc nhìn người cha vô tâm hời hợt của mình hét lên "Sau này con sẽ không bao giờ giống như ba"
[....]
Còn cả phần nữa nha các bạn????.