"Em tỉnh rồi sao!"
Vừa lúc đó, Liễu Trường Phong cùng Đằng Nguyên bước vào.
Liễu Trường Phong ân cần hỏi han tôi, nhưng hắn lại trốn tránh, ánh mắt hắn không dám nhìn thẳng vào tôi.
Đằng Nguyên cũng vậy, hắn hôm nay hình như cũng muốn né tránh tôi.
Tôi thật muốn biết, bọn hắn cuối cùng là đang có chuyện gì muốn giấu tôi.
Liệu chuyện đó...có liên quan đến cô gái tên Tịch Yên kia không?
"Lúc nãy...em mơ một giấc mơ rất lạ".
Bốn cặp mắt, bốn gương mặt anh tú nhất thế gian đang nhìn tôi.
Bọn hắn bốn người, nghiêm túc thế này, phong thái lạnh lùng...ôi chao thật muốn đẹp hết phần của thiên hạ mà.
"Gia Hân! Em mơ thấy gì?"
Tư Mạc nắm lấy bàn tay tôi, ánh mắt ôn nhu nhẹ nhàng hỏi.
Hắn lại gọi tôi là...Gia Hân...!
Tôi nghe có chút gì đó chua xót trong lòng.
Cảm giác một con lạnh buốt từ trong tim truyền đến cả các đầu ngón tay.
Từng đợt, từng đợt đều khiến tôi khó thở.
Hắn...đã khác trước rồi.
Mím chặt môi giấu hết những đau lòng, tôi hít một hơi sâu rồi nói với giọng vô cùng hiếu kì.
"Em mơ thấy...một cô gái tên là Tịch Yên...!"
Bàn tay hắn siết chặt tay tôi đến đau điếng.
Tôi cắn răng để bản thân không bật ra tiếng kêu đau.
Sắc mặt hắn, tâm tư hắn...có gì đó không ổn.
Tôi yên lặng cảm nhận, trong cơ thể hắn, quỷ khí vô cùng hỗn loạn.
Không riêng gì Tư Mạc, ba tên còn lại cũng khó coi vô cùng.
Tôi chợt hiểu rằng, cô gái với cái tên Tịch Yên này thật không phải đơn giản.
Ánh mắt bọn hắn khi nghe đến Tịch Yên dường như đều ẩn dấu đến mấy phần đau lòng.
"Lưu Tịch Yên! Ả ác độc nhà cô, mau trả Nguyệt Hy lại cho ta".
Tiếng gầm thét mang theo sự giận dữ tột độ vọng lại từ bên ngoài cửa sổ.
"Xoảng".
Tấm cửa sổ bằng kính vỡ toang, những mảnh vỡ văng tung tóe khắp nơi.
Tư Mạc dứt khoát ôm lấy tôi, đem giấu trong lòng ngực lạnh lẽo của hắn.
Tiếp sau đó, một luồn khí lạnh lẽo tiến vào căn phòng nhỏ hẹp.
Kẻ xuất hiện toàn thân một bộ Hán phục đen, mái tóc đen dài bay loạn trong gió.
Đôi mắt hắn đỏ au, hiện rõ từng đường gân máu.
Cơ thể hắn run rẩy trong sự tức giận.
Bên ngoài, bầu trời trong xanh đột nhiên chuyển tối, mây đen kéo tới, sấm chớp vang dội.
Một cảnh tượng hãi hùng bao trùm cả một vùng rộng lớn.
Nhìn cảnh tượng xảy ra, người ta sẽ liên tưởng đến ngày phán xét của địa ngục, ngày tận thế của nhân loại.
Chắc hẳn bây giờ, không ít người đang lo sợ khóc lóc cũng nên.
Chỉ là, cái tên trước mặt, đang điên cuồng nổi loạn.
Hắn...muốn gì đây chứ?
Ánh mắt hắn nhìn tôi, tựa như muốn xé tôi ra làm trăm ngàn mảnh.
Nhưng tôi nhớ, bản thân mình nào có làm gì đắc tội với hắn đâu chứ? Não hắn...không phải là có vấn đề rồi ấy chứ?
Sắc mặt bốn tên "soái ca " nhà tôi còn đáng sợ hơn hắn gấp mấy lần.
Tên nào cũng cực kì nghiêm túc, mặt lạnh băng không chút cảm tình nào.
Ôi trời ơi, có ai nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không vậy?
"Lưu Tịch Yên! Ngươi trả cô ấy lại cho ta".
Tịch Yên! Tịch Yên là ai? Hắn đến đây để tìm Tịch Yên! Nhưng ở đây làm gì có ai tên Tịch Yên cơ chứ.
"Tư Thần! Ngươi mau cút khỏi đây cho ta".
"Muốn ta đi khỏi đây? Cũng được...!Giao Lưu Tịch Yên cho ta".
"Tịch Yên không ở đây".
Tư Thần cười, nụ cười của hắn điên loạn đến kinh dị.
Dù biết rõ bên cạnh có bốn "chàng kị sĩ" võ công cao cường, pháp thuật lợi hại bảo vệ, nhưng tôi vẫn run.
"Ngươi còn muốn giấu đến khi nào nữa? Lưu Tịch Yên đã dần thức tỉnh, ngươi còn muốn che dấu sao?"
Ánh mắt hắn lại đặt lên người tôi, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười quái dị.
"Chi bằng để ta giúp ngươi, kết thúc mọi chuyện ".
"Câm miệng!"
Tư Mạc giận dữ buông tôi ra, quỷ khí trên người hắn tỏa ra lớn cực đại.
Nó như muốn bóp nghẹt hết mọi thứ tồn tại xung quanh nó.
Tôi...cũng sắp không chịu được nữa rồi.
"Thế nào? Chẳng lẽ...ngươi vì cô gái nhỏ này...mà từ bỏ cơ hội gặp lại Tịch Yên sao..."