Lưu Tịch Yên xinh đẹp sắc sảo, làn da trắng nõn như tuyết.
Đôi mắt to tròn với hàng lông mi cong vút, con ngươi màu bạc long lanh động lòng người.
Cô diện một bộ váy trắng, thêu lên vài đóa sen tinh xảo, len lỏi cùng những tán lá xanh xanh.
Chân mang đôi giày gót sen xanh biếc, mái tóc đen dài khẽ lay trong gió.
Lưu Tịch Yên chẳng khác nào một tiên nữ giáng trần.
Bờ môi hồng mỏng manh khẽ cong lên nụ cười đầy mê hoặc.
Ánh mắt khẽ chớp nhìn người trước mặt.
"Đã lâu không gặp".
"Cô...cô...không...!Không thể nào.
Tại sao...tại sao cô..."
"Tại sao ta lại xuất hiện ư?"
Nụ cười ngọt ngào biến mất.
Khuôn mặt xinh đẹp kia trở nên băng lạnh khác thường.
Từng câu từng chữ phát ra đều khiến người nghe không rét mà run.
"Nếu không xuất hiện...chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn ngươi hủy hoại nhục thân của ta sao?"
Lưu Nguyệt Hy sắc mặt càng trở nên khó coi hơn.
Cô ta không ngờ rằng, việc làm ngày hôm nay lại khiến Tịch Yên xuất hiện trở lại.
Cô ta vốn được tạo ra bởi những tạp niệm của Tịch Yên trong lúc tu luyện.
Nói cách khác, Lưu Nguyệt Hy cũng giống như Tư Thần, được hình thành bởi những tạp niệm xấu xa của bản thể chính.
Vì thế, Lưu Nguyệt Hy vốn không thể địch lại Tịch Yên.
"Xem ra...hôm nay ta phải thu phục ngươi rồi".
Bàn tay thon thả với những ngón tay đẹp như đũa ngọc khẽ đưa lên.
Một nguồn sức mạnh màu xanh lục tỏa ra, tạo thành một quả cầu sức mạnh , bao lấy Tịch Yên và Nguyệt Hy.
Lưu Nguyệt Hy trong quả cầu sức mạnh đó, cả cơ thể dường như bị hóa đá, không thể cử động.
"Tịch Yên, cầu xin cô.
Xin cô hãy tha cho ta".
"Tha cho ngươi? Dựa vào cái gì ta phải tha cho ngươi?"
"Chúng ta...!Chúng...t...a...ta...là...là một mà".
Cổ họng Lưu Nguyệt Hy dường như bị bóp nghẹt, hô hấp đứt quãng, khó khăn nói ra từng chữ.
Tịch Yên câu môi lên, nở ra một nụ cười lạnh lẽo nhìn người trước mặt.
Thái độ như thể vừa mới nghe được câu chuyện khôi hài nhất thế gian.
Trong chớp mắt, cô phi thân đến, dùng tay siết chặt cổ Lưu Nguyệt Hy, một tay nâng cô ta lên cao.
Ánh mắt cô mang đầy sự phẫn nộ, nói ra từng chữ lạnh thấu xương.
"Ngươi...vốn dĩ không nên tồn tại.
Bây giờ, ta sẽ đưa ngươi trở về với ta..."
Lực đạo ở tay được Tịch Yên sử dụng hết sức.
Nguồn năng lượng vô hạn đang chảy trong cơ thể nhẹ nhàng bóp lấy Lưu Nguyệt Hy.
Cơ thể cô ta mờ dần, mờ dần rồi tan biến thành vô số hạt bụi hồng lấp lánh, hòa tan vào cơ thể Lạc Gia Hân.
Tịch Yên cũng biến mất.
Liễu Trường Phong bước tới, ôm lấy cơ thể Gia Hân đang bất động dưới đất.
Ánh mắt hắn vô cùng phức tạp, từ đầu đến cuối, hắn chứng kiến tất cả mọi chuyện.
Chỉ là khoảnh khắc này, hắn không biết nên vui hay nên lo lắng.
Tịch Yên...!Đã thay đổi rồi.
Liễu Trường Phong ôm cơ thể Gia Hân trở về quán trọ, đồng thời cũng âm thầm báo tin cho Tư Mạc.
Nhận được tin, Tư Mạc vội vàng trở về.
Nhìn Gia Hân bất tỉnh, cảm giác của hắn thật khó nói thành lời.
"Cô ấy...!Thức tỉnh rồi".
Nghe câu nói đó, thái độ của Tư Mạc lạnh đi mấy phần.
Cặp mày đẹp đẽ khẽ nhíu lại, ánh mắt cơ hồ lo lắng điều gì đó.
...
Ở Trần gia, Từ Dương và Đằng Nguyên đã nhanh tay thu xếp gọn ghẽ.
Hồ Thanh Thanh và hai phu phụ họ Trần thấy tình thế đảo ngược liền tìm đường chạy trốn.
"Không cần đuổi, chúng ta sẽ sớm gặp lại cô ta thôi".
"Vậy những người này phải tính sao?"
"Cứ cho họ trở về tầng hầm.
Đợi bắt được Hồ Thanh Thanh rồi tính".
Mọi việc ổn thỏa, bọn họ cũng mau chóng trở về.
Chỉ là họ không biết, mọi rắc rối chỉ vừa mới bắt đầu....