Cơ mặt Hồ Thanh Thanh căng cứng, ánh mắt lộ rõ sự tức giận nhưng lại được cô ta khéo léo che nó đi.
Từ Dương sắc mặt lạnh băng, một chút cảm xúc cũng không có.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn như thế kể từ khi chúng tôi quen biết.
Từ Dương trong mắt tôi luôn là một người ôn nhu, dễ gần.
Dù đôi khi hắn có vẻ lạnh lùng và cao ngạo.
Nhưng biểu cảm hiện tại này của hắn, thật khiến tôi lạ lẫm, cứ như thể chúng tôi là những người xa lạ.
Không chỉ Từ Dương mà cả Đằng Nguyên và Tư Mạc cũng cùng chung một biểu cảm.
Bọn hắn thế này là thế nào đây? Không phải là muốn biến cả Trần gia này thành động băng đó chứ?
"Chẳng hay...ý anh là gì?"
"Ý gì? Tôi nghĩ câu này cô phải hiểu rõ mới đúng chứ".
Vừa nói, Đằng Nguyên vừa cầm ly trà vứt xuống đất.
Một cảnh tượng hãi hùng xuất hiện khiến dạ dày tôi phản ứng kịch liệt.
Tiếp sau đó, tôi chạy một mạch ra khỏi nhà, vịn vào một cái cây gần đó, nôn đến thừa sống thiếu chết.
Ly trà mà cô ta mang ra vốn là một ly máu tươi, còn xen lẫn cả côn trùng như rắn, rít, bò ngổn ngang trong vũng máu dưới sàn.
Cảnh tượng đó có thể khiến người ta kinh tởm đến mức tuyệt thực ba ngày ba đêm.
Cứ nghĩ đến thôi là đã...Ọe! Kinh tởm!
"Không sao chứ?"
Tư Mạc ân cần hỏi tôi, bàn tay ôn nhu vỗ vỗ lưng tôi.
Tôi chẳng buồn nhìn hắn, chỉ lắc lắc đầu, cố kìm nén cơn nôn mửa của mình.
"Đi thôi, chúng ta về trước".
"Còn chuyện ở đây..."
"Đã có Đằng Nguyên và Từ Dương rồi, em yên tâm".
Cũng tốt! Rời khỏi nơi này tôi sẽ không cảm thấy ghê tởm nữa.
Tôi cùng Tư Mạc trở về, nhưng con đường hôm nay lạ quá, không giống bình thường...
...
Trần gia...
"Tiểu Điệp! Cô châm trà mời khách thế này à?"
"Hay...chúng tôi phải gọi cô là..."
"Hồ Thanh Thanh! "
Sắc mặt Hồ Thanh Thanh tối đen như mực.
Ánh mắt cô ta cũng trở nên lạnh lẽo đáng sợ.
Cô ta ngồi xuống ghế, hai chân vắt chéo, cầm ly trà máu lên, lắc nhẹ.
Bờ môi xinh đẹp nhếch lên cười một cách quái dị.
Cô ta đưa ly trà lên, một hơi uống sạch, biểu cảm đầy sự thích thú.
Quá sức kinh tởm.
"Xem ra...ta vẫn không thấy qua mắt được các người ".
Ánh mắt cô ta lẳng lơ liếc nhìn ba người đàn ông trước mặt.
Ánh mắt đó đầy sự dụ hoặc.
Cũng may bọn họ đều là cao thủ, nếu không...!E rằng đã tiêu từ lâu rồi.
Ba người đàn ông, mỗi người một vẻ, mỗi người một biểu cảm khác nhau.
Tuy nhiên, cả ba có một điểm chung duy nhất là sự khinh bỉ.
Cô ta dường như nhận ra điều đó, liền chậm rãi đứng dậy, đi đến cạnh Tư Mạc, giọng điệu lẳng lơ đến nổi cả da gà.
"Linh Vương! Chẳng lẽ ngài...thật sự muốn giết tôi sao hả?"
Tư Mạc im lặng, chẳng buồn trả lời cô ta.
Chỉ hất tay một cái, cô ta liền văng ra xa.
"Ngươi không sợ chết, nhưng ta sợ mang sát nghiệt".
"Chỉ e là để ngài thất vọng rồi".
Cô ta cười như điên dại, dùng tay tự tát vào mặt mình.
Cơ thể cô ta bây giờ toàn vết trầy sướt, quần áo xộc xệch, đầu tóc rối xù.
Trông bộ dạng này giống y như là...
"Cha mẹ, cứu con.
Cứu con với".
Cô ta lao ra cửa liền té xuống.
Vừa đúng lúc đó, Trần lão gia và vợ ông ấy vừa bước vào.
Nhìn thấy con dâu mình trong bộ dạng này, cả hai đều vô cùng hoảng hốt.
Bà Trần vội vã đỡ con dâu dậy, luôn miệng hỏi chuyện gì xảy ra.
"Họ...họ...bọn họ muốn...hức...con không muốn sống nữa".
"Đáng chết! Là kẻ nào..."
Lão Trần giận dữ xông vào nhà, cặp mắt mở to nhìn chằm chằm ba người trước mặt.
"Các người..."