"Năm đó, cha ta đã cho người đi gặp ngươi cầu xin giúp đỡ.
Nhưng cuối cùng, ngươi lại nói, chuyện của bọn ta không liên quan đến ngươi.
Là ngươi bội ước, hại hồ tộc ta".
Liễu Trường Phong nói, từng câu từng chữ đều mang theo oán hận.
Chẳng lẽ năm đó, thật như lời hắn nói, Tư Mạc thấy chết không cứu, hại cả hồ tộc bị huyết tẩy hay sao?
Tôi nhìn sang Tư Mạc, ánh mắt hắn lạnh băng, không có một chút dao động.
Tôi tin hắn, hắn chắc chắn không phải người như thế.
"Thật sự các ngươi đã cho người đến gặp ta?"
"Chẳng lẽ ngươi nghi ngờ lời ta nói?"
"Không! Chỉ là năm đó, sau khi ta lo xong việc của Bách Hoa đã phải về Thiên giới chịu phạt.
Vốn dĩ chưa từng gặp người của hồ tộc".
"Ngươi nói dối.
Rõ ràng chính miệng ngươi đã nói, sẽ không lo chuyện bao đồng.
Giờ còn muốn chối?"
Liễu Trường Phong tức giận, yêu khí trong người hắn bộc phát dữ dội, con ngươi hắn cũng chuyển sang màu đỏ như máu.
Tình hình này không phải là lại muốn đánh nhau đó chứ? Không phải là vậy chứ?
Tôi hoảng thật sự.
Nếu hai người lại đánh nhau, sẽ lại xảy ra chuyện gì nữa đây? Tại sao cứ mỗi lần gặp mặt là lại phải động tay động chân kia chứ?
"Ta thật sự chưa từng gặp người của các ngươi..."
Câu nói thốt ra được một nửa lập tức dừng lại.
Ánh mắt Tư Mạc như nhìn ra điểm bất thường nào đó, chân mày đẹp tựa lưỡi kiếm khẽ nheo lại.
Không lẽ...
"Là Tư Thần..."
Tôi cơ hồ nhìn ra được huyền cơ.
Tôi ...đã từng gặp qua Tư Thần...là gặp ở trong mơ...
Liễu Trường Phong dời tầm mắt đặt lên người tôi.
Ánh mắt hắn có đủ loại cảm xúc mà tôi không thể diễn tả được.
Nhưng tôi dám khẳng định, người của hồ tộc đã gặp chắc cũng là Tư Thần.
Vì hắn...giống Tư Mạc như hai giọt nước.
Dựa theo tâm tính của hắn, thấy kẻ khác gặp chuyện, không thêm dầu vào lửa đã là may mắn lắm rồi, nói gì đến ra tay cứu giúp.
Hơn nữa, tôi đoán hắn muốn hồ tộc oán hận Tư Mạc nên mới làm thế này.
"Tư Thần! Hắn là ai?"
"Hắn là tà niệm của ta..."
Liễu Trường Phong nhíu mày, tựa như đang cân nhắc lời Tư Mạc nói.
Hắn liệu có tin hay không đây? Hắn trầm tư, im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng.
"Chuyện năm đó, ta sẽ tự biết cân nhắc điều tra.
Hiện tại ta vẫn cần các ngươi giúp đỡ ".
Hắn...nói cần chúng tôi giúp hắn sao? Nhưng giúp chuyện gì?
"Giúp ta bắt sống Hồ Thanh Thanh ".
Năm đó, bẵng đi một thời gian, người của hồ tộc phát hiện là Hồ Thanh Thanh đã cấu kết cùng lang tộc.
Cô ta dẫn lang tộc đến Thanh Khâu, nơi trú ẩn của hồ tộc.
Nhân lúc hai bên đấu đá, cô ta đã trộm mất quả mị ngàn năm.
Nhắc đến quả mị, phải bắt đầu từ chuyện rất xa...
Chuyện này phải nhắc lại từ thời nhà Thương, nhắc đến Trụ Vương và Đắc Kỷ.
Trụ Vương là hung quân, tàn bạo vô cùng khiến lòng dân không khỏi oán hận.
Khương Tử Nha nhận lệnh của Nguyên Thủy thiên tôn, xuống núi trợ giúp người hiền, lật đổ triều Thương.
Bấy giờ, có vị Cơ Xương, là người hiền đức, thương dân như con, thấy dân chúng chịu cảnh lầm than, trong lòng vô cùng chua xót.
Ông quyết định tìm người tài, trợ giúp mình lật đổ Trụ Vương, trả lại sự bình yên cho người dân vô tội.
Khương Tử Nha gặp được Cơ Xương, trở thành quân sư, lập ra nhà Chu, khởi binh thảo phạt nhà Thương.
Cùng lúc đó, Nữ Oa nương nương lệnh cho Hồ Tiên Nhi mê hoặc Trụ Vương, giúp đỡ Khương Tử Nha, hoàn thành trách nhiệm.
Hồ Tiên Nhi mượn danh nghĩa và thể xác của Tô Đắc Kỷ, tiếp cận Trụ Vương, dùng mị lực mê hoặc, khiến Trụ Vương thần hồn điên đảo.
Nhưng đến cuối đời, bản thân Hồ Tiên Nhi, cũng là Tô Đắc Kỷ lại đem lòng yêu thương tên hung quân này.
Kết quả, trái lệnh Nữ Oa, bị giam cầm mãi mãi.
( Vì truyện này thuộc loại linh dị, nên chiếu theo cốt truyện của Phong thần diễn nghĩa.
Các bạn chắc cũng đã xem qua Tân Bảng Phòng Thần nên Hy chỉ nói sơ lược vậy thôi nhá.
Quay lại chủ đề chính nè :-))).
Cũng bắt đầu từ đó, vì sợ hồ tộc lợi dụng mị lực, gây chuyện thị phi nên Nữ Oa đã thu hồi mị lực vốn có của hồ ly, tạo thành cây mị ngàn năm.
Đến thời của Liễu Trường Ngôn, tổ tiên của Liễu Trường Phong, Hồ tộc được chỉ thị sống ở Thanh Khâu, bảo vệ quả mị.
Việc này nhằm mục đích để xác định rằng hồ tộc có tham vọng làm chủ nhân gian hay không.
Hồ tộc yên phận, ra sức bảo vệ quả mị, cũng không dám có suy nghĩ xấu xa nào.
"Thật sự là...!Có chuyện này sao? Tôi cứ tưởng nó chỉ là truyền thuyết ".
Nói xong câu đó, tôi tự cười bản thân ngu ngốc.
Đến cả quỷ và hồ yêu cũng đã gặp rồi, thì những chuyện kia...sao có thể nói là truyền thuyết được nữa.
Tôi thật ngu ngốc.
mới làm về, up hơi trễ mong mấy bợn thông cảm.
:-)