Lượm bước lên phòng, tâm tư khá nặng nề. Nếu lời cô gái kia là thật, vậy thì tôi là gì của Nhiên? Sao lại đi lừa dối rồi dùng cả sinh mạng để cứu tôi nếu tôi không phải là chồng em? Xâu chuỗi lại ngày tháng vừa qua ở bên nhau, tuy Nhiên nói năng có hơi "quá", nhưng cô ấy đúng là rất tốt. Vừa tốn tiền, vừa tốn sức cho một người xa lạ sao? Nguyên nhân là gì đây. Mà biết làm sao khi tôi cũng bắt đầu xem em là vợ của mình.
Ngắm Nhiên đang ngủ thật bình yên, gương mặt đã có chút huyết sắc. Đắp lại mền cho cô, đưa tay vén mấy sợi tóc lòa xòa, chạm nhẹ vào gương mặt thanh tú. Tâm tình anh lắng lại không ít. Dường như chỉ có em mới làm cho anh thấy bình yên. Nhiên đang mơ, môi anh đào chúm chím đang nói gì lí nhí không rõ. Lượm khom người sát Nhiên để nghe thử cô nói gì. Chẳng những không nghe được, càng cúi sát, mùi hương hoa ly thoang thoảng từ mái tóc, thêm mùi hương dịu ngọt từ cơ thể của Nhiên, phảng phất hơi thở ấm nồng vô tình thổi vào tai Lượm, khiến cảm xúc anh tăng cao. ( thái tử nhà ta nhạy thính giác và khứu giác á). Lượm ngồi thẳng người, ánh mắt ngưng trọng, đây không phải lần đầu anh sinh ra cảm giác ham muốn. Lần nào cũng tại cô vợ này. Lúc trước anh nghĩ do vợ chồng quen hơi, nhưng nếu không phải vợ mà anh vẫn, chẳng lẽ anh là người đồi trụy vậy sao? Lượm lắc đầu cười khổ, đứng lên, bước ra ban công....ngắm hồ.
Nửa đêm Nhiên thức giấc, phòng vẫn để đèn ngủ ánh sáng dịu nhẹ, nhưng không thấy Lượm. Sau giấc ngủ hơn tiếng( từ g tới g), Nhiên thấy khỏe hẳn, sờ trên ngực, thì thấy vết thương đã lành, chỉ còn lại chấm tròn sẹo be bé. Cô cũng thán phục "sao da mình hiền quá". Để chân xuống sàn gỗ lạnh giá, Nhiên thoáng rùng mình, tìm xung quanh chẳng thấy dép đâu, thôi kệ, đi một lúc sẽ quen. Nhiên mở màn nhìn ra ban công, một thân ảnh cao ráo đang suy tư nhìn xa xa. Lượm đứng thẳng người, hai tay đút túi quần. Dưới ánh sáng của trăng rằm mùa thu hòa cùng ánh sáng lấp loáng nước hồ, Lượm như ma vương ngạo nghễ, nhưng đầy cô đơn. Dưới đường, xe cộ thưa vắng, chỉ còn vài ngọn đèn đường trơ trọi hứng cái lạnh của đêm. Nhiên mở cửa, vòng tay ôm sau lưng anh. Không hiểu sao cô làm vậy, chỉ biết khi thấy bóng dáng cô độc của anh, cô chỉ muốn ôm anh, mặc kệ anh là ai. Người kinh, người dân tộc, già hay trẻ, cô không quan tâm. Chỉ biết sau khi chết đi sống lại, Nhiên nhận ra cuộc đời vô thường, ngắn ngủi lắm, nên Nhiên muốn được một lần sống thật với cảm xúc. Con gái mà, Nhiên cũng chỉ mới tuổi, Nhiên cũng mơ ước có anh chồng đẹp trai, tài giỏi. Anh ấy đang ở đây, quan tâm, chăm sóc cô như người chồng thực thụ. Đêm nay, anh ấy cô đơn như thế. Nhiên sao đành lòng. Thế là Nhiên chủ động ôm anh, theo bản năng của người vợ.
Được vòng tay bé nhỏ ôm từ phía sau. Tấm lưng của Lượm cảm nhận rõ sự "nhấp nhô" ấm áp đang áp sát trái tim anh, làm nó loạn nhịp. Lượm quay lại, cúi nhìn Nhiên, cau mày không vui. Nhiên thẹn thùng, gò má ửng hồng trên làn da trắng mịn, nhưng thấy Lượm nhăn mặt, cô lại thấy xấu hổ. "sao mình lại có thể dày mặt ôm đàn ông kia chứ, chắc anh ta nghĩ mình..., thiệt là muốn độn thổ. Nhiên vừa tính quay vô trong, đột nhiên bị Lượm nhấc bỗng cô lên, bế cô vào phòng, Nhiên sợ té vô thức vòng tay lên cổ của anh, Lượm vẫn không quên một chân ngoắc ra sau đóng cửa ban công. Lượm đặt Nhiên lên giường, ngồi đối diện quan sát cô. Nhiên cứ cúi gằm mặt, cô đang bối rối, miệng muốn giải thích nhưng cũng chẳng biết nói sao nên lại im. Nhìn đôi cánh môi anh đào cứ hé rồi khép như gọi mời, hương thơm thanh thuần từ cái ôm vừa rồi bao lấy anh. Lượm không chịu nổi nữa liền cúi xuống ngậm lấy cánh môi kia. Lần đầu hôn nên anh hơi vồ vập, Nhiên trợn to mắt bị đơ trong vài giây, rồi rất nhanh dùng tay đẩy Lượm ra. Sức phụ nữ làm sao so với đàn ông, càng đẩy, Lượm càng "muốn" nhiều hơn, vì môi của Nhiên thật sự rất mềm và ngọt. Rồi Nhiên cũng buông xuôi, vẫn biết một khi đàn ông họ muốn, mà chống cự thì phần thiệt luôn về phụ nữ. Cô đã bị những trận đòn tơi tả vì không chịu "chiều" chồng. Thấy Nhiên lơi lỏng, Lượm cũng không vồ ép nữa, anh nhẹ nhàng mơn trớn cánh hoa mềm mại ấy," uhm! Rất ngon". Lượm ngừng lại, cúi nhìn Nhiên.
- Game over nha!....vợ! Cho anh nhé!
Giọng nói của Lượm rất ôn nhu, có phần đứt quãng. Lượm nuốt nước bọt, nín thở chờ đợi câu trả lời của Nhiên. Nhiên ngước nhìn anh, ánh mắt Lượm đã nhuốm đầy dục vọng, nhưng anh vẫn cố nhịn để hỏi xin em. Sao anh lại đáng yêu đến vậy? Nhiên lại cúi đầu, vân vê làn áo, mặt cô càng hồng hơn. Nhiên lí nhí " game over". Lượm được mở cờ, mừng rỡ cúi xuống tiếp tục gặm nhấm môi Nhiên.
Đặt Nhiên nằm xuống giường, tay anh chầm chạp mở từng chiếc nút áo pijama của cô, toàn bộ cảnh xuân đẹp nhất của người con gái lộ ra, đôi con người của Lượm cũng tối xẫm. Anh nửa ngồi nửa quì trên giường, cởi áo của mình, động tác cũng rất chậm chạp, tao nhã. ( thật ra Lượm đang cố đè dằn lại, vì đây cũng là lần đầu của Lượm đóa, sợ làm quá Nhiên sợ à. Hehehe). Cởi xong chiếc quần dài, chỉ còn độc mỗi quần con, Lượm nhìn Nhiên nãy giờ vẫn quay chỗ khác không nhìn anh, anh hơi ngạc nhiên. Vừa cởi nốt quần tam giác, vừa nói:
- Em không nhìn đi, "nó" dễ thương vậy mà em lại kêu nó giống xúc xích.
Nhiên đang hồi hộp, nghe thế cũng phì cười ( ui, chỉ với cây xúc xích đã làm tan bao cảm xúc vừa mới nhen nhóm. Mình thề sau này xóa hai từ xúc xích ra khỏi từ điển của An Nhiên này luôn. Nhiên ngốc đầu lên nhìn nó, mặt đỏ bừng lại nằm xuống, nuốt nước bọt, thở hổn hển. Cũng năm năm chưa nhìn lại, mà của hắn thì đúng là "dễ thương" thiệt, hại người ta muốn trào máu mũi. Nhìn biểu tình của Nhiên, Lượm cười, nụ cười vui vẻ xuất phát từ trong tâm.
Lượm nhẹ nhàng hôn cô, từ trán, tới mắt, vàng tai, mũi và môi. Mỗi nơi đều in dấu rất nhẹ nhàng, nâng niu. Cả hai cơ thể nóng dần lên đến độ yêu, họ hòa nhau thật "nhịp nhàng sâu lắng". Bên kia tại đất nước Maili, cây Ali đã trổ ra một bông hoa rực rỡ.
Công nương như thường lệ ghé vào thăm chậu cây Ali, thấy cây khai hoa thì mừng rỡ. Có lẽ, nó xa Gato lâu quá nên mới....cũng mừng, hi vọng lần này về sẽ có trái kim cương.
Sau khi trải qua trầm luân, Lượm vẫn ôm An Nhiên nằm trên giường.
- Lần sau em xuống giường phải mang dép, còn ra ngoài phải mặc thêm áo khoác. Nếu anh còn thấy em không áo, không dép thì dù em có ôm anh, em vẫn bị phạt.
Nhiên đang gối đầu trên vai Lượm, nghe thế liền gật gật đầu. Thì ra anh lo cho mình, cứ tưởng anh bực vì mình chủ động. Mong sao anh mãi là chồng em, chúng ta sẽ bắt đầu từ hôm nay.
- Anh nè! Nếu chúng ta không phải vợ chồng, anh có....anh có...làm...
- Anh sẽ.....chỉ là anh sẽ làm quen em trước, cưới em rồi cũng như vừa rồi.
- Vậy anh lời quá rồi, không tốn thời gian làm quen.
- Chúng ta là vợ chồng rồi mà, lúc trước anh không làm quen em à?
- à, ừ...không nhớ. Mình li thân nên quên rồi.
- Ngốc! Làm quen hay không thì giờ anh cũng làm chồng em rồi.
- Nhưng anh có tự nguyện không?
- Không ai ép anh được đâu?
- vì sao anh muốn làm chồng em? Mình hợp thì tới, không thì tan thôi.- Nhiên buồn buồn.
- Bởi vì ANH YÊU EM! Anh của quá khứ anh không nhớ thật, nhưng anh của hiện tại đang yêu em, và tương lai cũng thế, khác biệt có chăng ngày mai sẽ nhiều hơn hôm nay. Tình cảm vợ chồng sẽ bắt đầu xây dựng lại từ hôm nay, vợ nhé!
Nhiên ngước nhìn anh, ánh mắt long lanh chực trào. Cô hạnh phúc quá, cô sẽ báo cho ba mẹ ở dưới quê, chắc họ mừng lắm. Nhưng cô không thể có con, nhưng thôi kệ, chỉ cần được anh yêu thương là đủ. Nhiên sẽ lựa ngày nào đó nói thật với Lượm, rồi anh muốn tính sao đều theo ý anh. Nhiên có anh của hôm nay, được anh yêu thương trọn vẹn đã là quá nhiều. Cô luôn tâm niệm. " hãy cứ tin mình được yêu hôm nay, nhưng đừng nghĩ rằng sẽ được yêu mãi mãi".
Trong chiếc xe chỗ, Gato cay cú vì bị Ali dằn mặt. Mặt Gato đanh ác, móc trong giỏ xách ra đóa hoa Vô Ưu , loài hoa mang chất độc kích thích máu não. Mạch máu không luân chuyển kịp gây tắc nghẽn vùng não tiềm thức, làm mất trí nhớ. Uống quá liều, vỏ não hoạt động quá mạnh sẽ đứt mạch máu tử vong (đột quị). Gato đưa hoa cho Arash:
- Anh tìm chỗ điều chế thành nước, để sẵn trong ống tiêm.
- Cô muốn hạ độc Ali?
- Ali không nhớ mình là ai, anh ta tự nhận mình tên Lượm, tên của người kinh, với thân phận chồng của cô gái kia. Tôi nghĩ thà cho anh ta quên hết đi, (nó muốn Lượm quên Nhiên nhà ta), mình mới có thể đem Ali trở về. Với tính cách của Ali, anh cũng hiểu khuyên anh trở về là chuyện không thể. Còn chờ Ali nhớ lại thì e rằng quốc vương không chờ được.
Arash trầm ngâm, lớn lên cùng với Ali, sao anh không hiểu tính tình của người bạn thân này chứ. Nhưng nếu làm vậy, tội cho cô gái kia quá. Cô ấy không ngần ngại đỡ mũi tên chí mạng cứu Ali. Còn nếu cứ để như vậy, Ali không nhớ mình là thái tử, chắc chắn sẽ không chịu về Maili, mà quốc vương ngày càng yếu. Đành theo cách của Gato thôi, dù sao đối với vương quốc Maili, cô cũng chỉ là nhi nữ. Không có Ali, cô vẫn sẽ tìm được người khác. Nhưng quốc vương Maili chỉ có một Thái tử.