“Chồng ơi, em vừa đi chợ…về…. này….” Giọng của cô dần dần nhỏ lại, đơ người nhìn anh và tiểu Bạch đang ngồi đối diện, trừng mắt nhìn nhau chằm chằm, anh còn ủy khuất rưng rưng nước mắt nữa cơ. Cô vừa nhìn liền biết là đã xảy ra chuyện gì, nhất định là anh lại chọc tiểu Bạch sau đó bị tiểu Bạch cắn chứ gì.
“Anh lại làm sao đấy?” Cô bất đắc dĩ xoa xoa trán, tiết mục này mỗi ngày đều phải xảy ra vài lần trong nhà mà. Cô không còn gì lạ nữa.
Anh đang “đấu nhãn” với tiểu Bạch nghe tiếng cô vội hoan hô chạy tới, xòe bàn tay ra ủy khuất nói: “Em xem, tiểu Bạch nó cắn anh, tiểu Bạch nó thật hung dữ, em vứt nó đi được không?”
Cô nhìn nhìn bàn tay trắng nõn mềm mại còn hơn cả tay con gái đó của anh chỉ có vài dấu màu hồng nhỏ chứng minh tiểu Bạch đã “hung dữ cắn anh” như thế nào. Lúc này tiểu Bạch thấy cô về cũng đã lon ton chạy tới chạy vòng vòng quanh chân cô, cô nghiêm khắc nhìn anh: “Anh lại làm gì tiểu Bạch rồi, tiểu Bạch rất ngoan sao có thể đột nhiên cắn anh.”
Anh nghe cô nói vậy liền cúi đầu, cắn cắn ngón tay, thỉnh thoảng ngước mặt lên liếc trộm cô, thấy cô vẫn còn nhìn mình chằm chằm lại cúi đầu xuống, lí nhí nói: “Anh chỉ là vừa mới xem phim nhà tạo mẫu thời trang động vật xong…” Nói tới đây anh nuốt nuốt nước miếng, giọng nhỏ đến cơ hồ không nghe rõ, “Anh thấy tiểu Bạch đang nằm ngủ, nên…. dùng kéo.. làm thử xem sao. Nào ngờ vừa cắt giữa chừng, tiểu Bạch… nó thức dậy….”
Cô nghe anh nói vậy vội vàng quay qua nhìn tiểu Bạch, quả nhiên chú chó cưng luôn được cô chăm sóc chu đáo tỉa lông gọn gàng thì ở đây, chỗ này thiếu một chỏm. bên kia thiếu một mảng, nhìn chẳng khác gì cánh đồng cỏ vừa bị đàn châu chấu gặm xong vậy. Cô giơ tay cốc đầu anh một cái: “Anh cắt lông nó lởm chởm như vậy, nó không cắn chết anh là may, còn ác nhân cáo trạng trước, hả…”
Anh nghe cô nói vậy rốt cuộc cũng không nhịn được ủy khuất ngồi bệch xuống đất ôm chân gào khóc: “Oa..oa… vợ không thương anh, vợ thương tiểu Bạch hơn anh, còn vì nó mà la mắng anh, anh sẽ… sẽ….” Nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được sẽ cái gì, giận cô anh không dám, bỏ nhà ra đi chính anh sẽ là người nhớ cô quá mà mò về trước, đột nhiên sáng kiến nhảy lên: “Anh sẽ nhịn cơm cho vợ coi, oa..oa..oa…”
Bất đắc dĩ xoa xoa trán, cô chợt nhận ra hình như từ khi quen anh cô đã quen với hành động này luôn rồi, cuối cùng vẫn không thể nề hà đỡ anh đứng dậy: “Sao anh cứ so đo với tiểu Bạch vậy chứ?”
Anh nắm tay cô rưng rưng: “Vợ hứa thương anh nhiều hơn thương tiểu Bạch đi, chồng hứa sẽ ăn thêm chén cơm nữa.” Nói xong còn nháy mắt mấy cái, thật mà manh chết người. Cô nhất là không chống đối được sự vật đáng yêu quá cỡ, liền gật đầu không suy nghĩ.
Anh thấy cô gật đầu liền vui vẻ như đứa bé lấy được món đồ chơi mình thích, lon ton chạy vào nhà: “Anh phụ vợ rửa rau nha.” Lúc đi ngang qua tiểu Bạch còn không quên châm chọc: “Lêu lêu, vợ anh thương anh hơn mi, lêu lêu mi là chú chó nhỏ bị vứt bỏ.” Nếu tiểu Bạch mà là người, nhất định sẽ trợn trắng mắt cho anh xem, thật đúng là chưa thấy ai trẻ con như anh cả mà.