Lưu Tuệ đỡ mẫu thân mình vào trong nhà. Gào thét một hồi, Phùng Thị đã mệt máu mủ tình thâm khiến bà vô thức thân cận với Lưu Tuệ. Tựa vào lòng con trai ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Đắp lại chăn cho Phùng thị nhìn mẫu thân mình an ổn ngủ. Giờ phút này trông lại có chút giống một đứa trẻ. Nhớ đến lúc nãy mẫu thân gào thét xua đuổi người chăm sóc mình. Sau đó bám lấy Lưu Tuệ kêu cứu nói là : " Ôn Ngọc muốn đến bắt ta nàng muốn trả thù ta đấy. Người chết đã chết rồi ta không muốn chết đâu" ( Ôn Ngọc là chính thê nhà họ Lưu, người Phùng thị hại chết, mẹ của Lưu Triệt)
Lưu Tuệ lại không biết tư vị trong lòng của mình lúc này thế nào. Mẫu thân là đang bị lương tâm của mình giày vò? Bị trời phạt? Hay thực sự là đích mẫu đến đòi đền mạng?
Có vẻ sau khi mình đi thì mẫu thân đã không chịu được hóa điên. Lại sợ hãi vì những việc xấu mà mình làm trước đây nên bệnh tình ngày một nặng. Thế này so với chết đi còn khổ sở hơn. Xem ra mẫu thân cũng phải đền bù cho nhưng tội ác mà mình đã gây ra rồi.
Cũng may là Diệp gia còn có lương tâm. Sau khi đem Lưu Tuệ đi cũng không vứt bỏ Phùng thị. Mà cho người tin cậy đến túc trực chăm sóc cũng nhờ những người này mà Phùng thị có thể sống đến ngày hôm nay.
Lưu Tuệ biết đây đã là giới hạn của Diệp gia rồi. Người của Diệp gia không có khả năng cho Lưu Tuệ lưu lại chăm sóc Phùng thị. Cũng không có khả năng đem một người điên về nhà của mình để gây rối. Chịu lo chỗ ăn ở cử người chăm sóc lại có thuốc thang như vậy đã là kết quả tốt nhất rồi.
Lưu Tuệ ở lại chỗ Phùng thị gần một ngày. Tự tay chăm sóc cho mẫu thân mình lại tự tay sắc thuốc hầm canh cho nàng. Dưới sự thúc dục của người làm cuối cùng cũng quyến luyến ra về.
Lên xe ngựa Lưu Tuệ buồn rầu thở dài bỗng nhiên được kéo vào một vòng tay ấm áp. Lưu Tuệ hơi ngạc nhiên nhưng ngay sau đó liền bình tĩnh lại. Nhắm mắt yên ổn nằm trong lòng Diệp Minh hưởng thụ hơi ấm từ phía đối phương truyền đến.
Cảm thấy nhẹ nhàng đi không ít, Diệp Minh ôm lấy tức phụ nhà mình. Thấp thỏm lo lắng không biết tức phụ có hết buồn hay chưa. Lưu Tuệ nhẹ nhàng nói : " Đã để tướng công phải lo lắng rồi "
Diệp Minh học theo Lưu Tuệ xoa xoa đầu của người trong lòng nói : " Ban nãy là mẫu thân của tức phụ sao? Vậy lần sau chúng ta cùng đến thăm mẫu thân tiếp. Tức phụ đừng buồn ta sẽ dẫn tức phụ đi gặp mẫu thân mà"
Lưu Tuệ nhẹ nhàng gật đầu, từ trong lòng Diệp Minh nhẹ nhàng lui ra. Diệp Minh lo lắng lau nước mắt cho Lưu Tuệ. Nhìn Diệp Minh lo lắng đến nỗi hai đầu lông mày cũng sắp dính lại với nhau.
Lưu Tuệ cảm thấy bản thân mình thật là bảo là chăm sóc tướng công mà lại khiến tướng công phải chăm sóc mình. Còn làm y lo lắng đến nhăn hết cả mặt lại. Vì vậy Lưu Tuệ cố gắng kéo ra một nụ cười nói : " Ta không sao đâu tướng công đừng lo"
Bình thường Diệp Minh thích nhìn mình cười nhất như vậy chắc là y sẽ bớt lo lắng. Sau đó Lưu Tuệ cúi đầu không muốn Diệp Minh nhìn thấy bộ dạng khó coi của mình.
Không ngờ Diệp Minh lại cố chấp bắt Lưu Tuệ ngẩng đầu nhìn mình. Bằng cách nâng mặt Lưu Tuệ lên để Lưu Tuệ đối diện với mình. Sau đó nhẹ nhàng hôn lên hai má Lưu Tuệ. Khiến Lưu Tuệ đỏ rần cả mặt vội vàng lui ra.
Lưu Tuệ nói : " Chàng...chàng làm gì vậy? "
Diệp Minh nghiêng đầu khó hiểu nói : " Tức phụ làm sao vậy? Khi bị đau không phải hôn hôn thì sẽ hết đau sao? "
Lưu Tuệ lúc này mới hiểu ra xem ra là Diệp Minh nghe ở đâu biết được mình đau lòng. Lại không hiểu đau lòng nghĩa là gì chỉ đơn giản nghĩ mình bị đau nên khóc. Nên liền hôn để mình không đau nữa.
Lưu Tuệ lúc nãy còn buồn bực nhờ Diệp Minh mà thấy vơi đi không ít. Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó Lưu Tuệ nói : " Tướng công không thể tùy tiện hôn người khác như vậy"
Diệp Minh nói : " Nhưng Tiểu Tuệ là tức phụ của ta mà ta hôn tức phụ chứ có hôn người khác đâu"
Lưu Tuệ cảm thấy không biết nên giải thích như thế nào với Diệp Minh. Giằng co một hồi cuối cùng Diệp Minh gật đầu nghiêm túc nói : " Ta hiểu rồi không được tùy tiện hôn người khác chỉ được hôn tức phụ thôi"
Sau đó liền nhảy xuống xe ngựa để vào nhà. Bỏ lại Lưu Tuệ vụn vỡ trong gió, thôi vậy cứ tùy chàng ấy. Dù sao cũng là con nít để con nít hôn vài cái cũng thêm ít nước miếng trên mặt thôi.
Đi vào trong nhà Lưu Tuệ liền đến thỉnh an cha mẹ chồng. Tiện thể bày tỏ lòng cảm kích vì đã được đi thăm mẫu thân của mình.
Diệp lão phu nhân nói : " Ban nãy Tiểu Minh vừa đến tìm ta muốn sau này được đưa tức phụ nó đi thăm mẫu thân thường xuyên. Thôi thì thế này cứ cách khoảng bảy ngày con và nó đến thăm bà ấy một lần đi"
Lưu Tuệ nghe vậy liền mừng như điên cứ tưởng là chỉ được đến thăm lần này thôi. Lát nữa phải nấu thêm vài món cho tướng công mới được. Lưu Tuệ vui vẻ chạy đi cảm ơn Diệp Minh. Hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt Diệp mẫu, Diệp phụ nhìn mình có chút không đúng.
Diệp lão phu nhân nhìn bóng lưng Lưu Tuệ đi xa nhớ đến ban nãy con trai mình nói : " Bây giờ mẫu thân không thể hôn hôn con nữa. Tức phụ nói con chỉ được hôn hôn đệ ấy thôi"
Là cảm thấy dở khóc dở cười, con trai có vợ không cần mẹ nữa. Sau đó lắc đầu Diệp Minh ngây thơ vô cùng không thể tự nhiên nói ra câu đấy. Chỉ có thể là Lưu Tuệ thực sự yêu cầu nó chỉ được hôn mình thôi. Không lẽ Lưu Tuệ động tâm với con trai mình?
Càng nghĩ càng cảm thấy lí do này có thể ,Diệp Minh ngây thơ ngoan ngoãn lại đẹp trai. Kiếm đâu ra người nào thương tức phụ như nó. Đáng thương Lưu Tuệ bị hiểu lầm... Diệp Minh thực sự không có nói dối. Chỉ là hắn hiểu sai ý Lưu Tuệ thôi, sự ngây thơ đôi khi thật đáng sợ