Đại sảnh của Diệp gia đã đủ người, đều ngồi trên ghế chờ đôi vợ chồng trẻ. Lưu Tuệ quỳ bái, sau đó nâng chén trà lên qua đầu để mời cha mẹ chồng của mình uống trà. Diệp Huân và tức phụ của mình nhận trà, hài lòng mỉm cười. Sau đó hào phóng tặng Lưu Tuệ một hầu bao lớn.
Diệp Minh đứng đợi ở bên cạnh thấy vậy liền chạy lại để đỡ Lưu Tuệ lên. Đại tẩu của Diệp Minh là Trần Hảo che miệng cười nói : " Nhị đệ thật là, xem xem mới đó mà đã biết đau lòng tức phụ"
Chọc mọi người cười ha ha, Lưu Tuệ cũng bị nói cho hồng tai. Diệp Minh cười tươi, ánh mắt vẫn không rời khỏi Lưu Tuệ. Triệu thị cười đủ liền nhìn con trai và con dâu rồi nói : " Lưu Tuệ con đã gả vào nhà này rồi thì phải quên những chuyện trước kia đi. Diệp Minh rất đơn thuần con phải đối tốt với nó có biết không? "
Lưu Tuệ gật đầu, nói : " Dạ, con đã hiểu"
Triệu Mai lúc này mới hài lòng, bà cũng không muốn khắt khe với Lưu Tuệ. Chỉ là Diệp Minh luôn là vết thương trong tim bà, bà luôn cảm thấy là do mình không đủ chu đáo nên mới hại Diệp Minh thành kẻ ngốc. Những năm qua luôn chăm sóc bao bọc Diệp Minh rất tốt.
Nhưng bọn họ rồi cũng sẽ già rồi chết đi, lúc đó ai chăm sóc Diệp Minh. Đắn đo tới lui mới ra quyết định cưới vợ cho Diệp Minh. Chỉ mong sau khi mình chết Diệp Minh vẫn có thể sống ngày tháng an ổn. Nên việc nhắc nhở Lưu Tuệ biết được thân phận và nghĩa vụ vẫn là nên làm.
Nếu Lưu Tuệ tốt, bọn họ cũng không ngại đối xử tốt với Lưu Tuệ. Còn chuẩn bị sẵn gia sản chia cho Diệp Minh sẵn rồi. Chỉ cần Lưu Tuệ chăm sóc tốt con trai họ cuộc sống sau này không phải lo thiếu thốn.
Diệp Minh ở trong phòng một lúc liền thấy bồn chồn mắt nhìn xung quanh liên tục. Cuối cùng không chịu nổi liền đứng lên kéo tay Lưu Tuệ, nói : " Tức phụ chúng ta ra ngoài chơi đi"
Lưu Tuệ khó xử nhìn sang phu thê Diệp Huân thấy Diệp Huân phất tay nói : " Được rồi, hai đứa ra ngoài đi"
Mới cùng Diệp Minh ra ngoài sân chơi. Thấy hai người ra ngoài rồi Trần Hảo liền bày ra vẻ mặt lo lắng sau đó nói gì đó với Diệp lão phu thê hai người. Chỉ thấy sau khi nghe xong hai người đều nghiêm mặt sau đó gật đầu tán thành.
Lưu Tuệ tinh ý nhận ra, dù Diệp gia rất hào phóng với mình. Ăn mặc, không phải lo, công việc trong nhà không phải làm. Việc duy nhất Lưu Tuệ cần làm đó là bồi Diệp Minh.
Lưu Tuệ cảm thấy cuộc sống như vậy đã là tốt đẹp hơn y tưởng rất nhiều. Dù Diệp Minh là người ngốc, một đứa trẻ to xác. Thế nhưng mà Diệp Minh rất ngoan, cũng rất thương mình chỉ là Diệp gia giống như là muốn giam lỏng Lưu Tuệ.
Chỉ cần Lưu Tuệ lại gần cửa nhà, hay có ý định ra ngoài sẽ lập tức ngăn lại. Bình thường cũng sẽ có người len lén quan sát Lưu Tuệ và Diệp Minh. Lưu Tuệ thở dài rồi lắc đầu, thôi vậy bây giờ người Diệp gia vẫn chưa tin tưởng mình.
Đợi một thời gian nữa xem sao, rồi xin về thăm mẫu thân. Nghĩ đến Phùng Thị trong lòng Lưu Tuệ lại một trận khó chịu. Thực không biết làm sao với người mẹ này nữa Lưu Tuệ mặc dù cũng có lòng ghi hận mẫu thân mình. Đã tằng tịu bên ngoài còn dám to miệng đồn thổi chính thất tằng tịu để chiếm sủng.
Cũng kinh sợ mẫu thân mình vì biết chính thất không phải bệnh chết mà là do bà hại chết. Hận thì hận ghét thì ghét, Phùng Thị ác độc với người khác. Thế nhưng mà lại yêu thương Lưu Tuệ vô cùng. Lưu Tuệ vẫn là đau lòng bà, muốn đến thăm rồi báo cho bà biết mình vẫn ổn.
Diệp Minh ôm cái diều đi lại chỗ Lưu Tuệ hỏi : " Tức phụ lại sao thế? "
Lưu Tuệ cười lắc đầu, ý nói mình không sao. Sau đó thấy trán mình bị chạm nhẹ. Kinh ngạc nhìn Diệp Minh đang để tay giữa đôi mày mình rồi xoa nhẹ. Diệp Minh xoa xong cười nói : " Hết nhăn mày rồi này, như vậy mới đẹp. Mẫu thân bảo người nào nhăn mày như vậy nghĩa là người ta đang buồn. Tức phụ không vui sao? Tướng công dẫn tức phụ đi chơi chịu không? Cho tức phụ cái diều này, tướng công thích nó nhất đó, cầm đi, đừng buồn nữa"
Nói rồi liền nhét diều vào lòng Lưu Tuệ. Rồi cười hì hì, Lưu Tuệ cảm động cầm diều nói : " Chúng ta cùng thả được không? "
Diệp Minh nghe vậy liền gật mạnh, nghĩ tức phụ hẳn là đang buồn nên muốn ta chơi cùng rồi.
Ở nhà Diệp Minh được hai ngày Lưu Tuệ đã nắm được sơ bộ tình hình trong nhà. Diệp gia là thương nhân có tiếng của trấn này. Trên Diệp Minh còn có một ca ca tên Diệp Húc, vị này hơn Diệp Minh ba tuổi có một thê hai thiếp và ba đứa con nhỏ.
Trần Hảo hôm nọ là chính thất của Diệp Húc. Xem ra cũng là một người có chút thủ đoạn hai trong ba đứa con của Diệp Húc là do người này sinh. Một đứa con còn lại là do tiểu thiếp sinh, tiểu thiếp còn lại vào cửa vài năm rồi bụng vẫn không có động tĩnh.
Lưu Tuệ nghĩ có lẽ vì có Diệp Húc duy trì hậu đại rồi, nên cũng không cần lo lắng về Diệp Minh nữa.