CHƯƠNG : BỐ THẬT TỐT
Bể bơi.
Tại vì tầng cao nhất của tòa nhà tập thể dục, bể bơi được thiết kế thủy tinh nửa xuyên thấu, ánh nắng chiếu vào, nước bể bơi màu xanh không hề lạnh.
Cậu nhóc thay xong chiếc quần bơi, khi từ phòng thay đồ chạy ra, Tư Đồ Thận đã đợi ở bên bể bơi từ lâu.
Dải chiếc khăn tắm lên trên bề mặt, anh dùng cằm biểu thị với con, “ Con dẫm lên trên, tránh cảm lạnh.”
“ Vâng ạ!” Tiểu Châu Châu lập tức nhảy lên.
“ Trước khi xuống nước, vận động cho nóng người trước, tránh đến lúc đó vào trong nước chân sẽ bị chuột rút.” Tư Đồ Thận khởi động chân, làm trước động tác, vừa làm vừa nói với cậu nhóc.
“ Vâng vâng vâng!” Tiểu Châu Châu giống như vừa nãy, gật gật đầu.
Động tác chuẩn bị đã hoàn thành, Tư Đồ Thận nhảy xuống hồ bơi bơi một vòng, mỗi một động tác đều rất chuẩn xác, nhanh nhạy.
“ Woa! Lợi hại quá.”
Mỗi lần anh bơi hướng về phía trước, mỗi lần thay đổi động tác, đứa trẻ đứng trên bờ đều vỗ tay hò reo, ánh mắt chăm chú nhìn.
Bơi một vòng quay lại, “ ùm” một tiếng, Tư Đồ Thận từ trong nước đi lên, gỡ kính bơi đẩy lên đỉnh đầu.
Tiểu Châu Châu ở bên bể bơi đã hưng phấn chỉ biết reo vui, “ Bố, bố lợi hại quá! Bố bơi giỏi quá, còn giỏi hơn thầy dạy bơi của bọn con gấp lần! Không, là lần, không không không, là một vạn lần!”
Tư Đồ Thận tung hoành trong giới kinh doanh cũng rất nhiều năm, những người a dua nịnh hót và kính cẩn theo anh rất nhiều, anh cũng quen từ lâu rồi. nhưng lúc này, chỉ là sự tôn sùng đầy trong mắt đứa trẻ, khiến anh rất kiêu ngạo, rất hân hoan........
ở trong nước bơi sắp được hai tiếng, da đứa trẻ có chút nhăn lại, trong phòng thay đồ, hai bố con tắm rửa xong đang mở cửa tủ chuẩn bị thay quần áo.
“ Bố, con có phải rất ngốc không?”
“ Không.”
“ Bố, khi bố còn nhỏ, cũng là ông nội dạy bố bơi phải không?”
“ Uh.”
“ Thế ông nội dạy có được không ạ? Bố học có nhanh không?”
“ Ông ném thẳng bố vào trong bể bơi, tự phải nhào lên là biết bơi thôi.”
Cậu nhóc ngạc nhiên miệng há hốc thành hình chữ “o” đáng yêu, giây sau đó đã chắp tay nói, “ Woa, bố, bố thật rất lợi hại!”
Tư Đồ Thận đã mặc xong quần áo, không nói gì, khóe miệng nhếch lên, hai tiếng này, anh được con trai tâng bốc khiến trong người tràn ngập lòng hư vinh.
Nhìn trên tóc đứa trẻ nước từng giọt vẫn “ tong tỏng” chảy xuống, anh do dự một lát, cầm chiếc khăn bông bên cạnh rồi ngồi xuống, đưa tay lau tóc cho đứa trẻ, động tác rất vụng về.
“ Có phải lực mạnh quá không?” nhìn đứa trẻ mấp máy miệng, người đàn ông hỏi.
“ Không phải không phải!” Cậu nhóc lắc đầu, cười hì hì.
Anh lúc này mới yên tâm, tiếp tục lau đầu, có điều cố nhẹ tay một chút.
“ Bố, bố thực ra......không ghét Châu Châu, có đúng không ạ?”
“ Đâu có.” Tư Đồ Thận bình thản trả lời, trong lòng đột nhiên thắt lại.
Thì ra, trong lòng đứa trẻ rất nhạy cảm, lạnh nhạt và lơ là của anh, bất giác đã làm tổn thương trái tim non nớt của đứa trẻ.
“ Thế....bố, bố có thích Châu Châu không?” Tiểu Châu Châu không kìm được ngẩng đầu, tiếp tục hỏi.
Động tác của Tư Đồ Thận, ngừng lại.
Trong phòng chìm vào im lặng, anh nhìn vào đôi mắt đen sáng của đứa trẻ, long lanh, có rất nhiều cảnh tượng hiện ra. Đột nhiên anh có chút sợ hãi nhìn thấy cảnh đứa trẻ sau khi bị anh lạnh nhạt, khóe mắt đứa trẻ đỏ lên.
“.....Thích.” Anh gật đầu rất chậm, giọng nói ngập ngừng.
Cậu nhóc nghe thế, ngay lập tức bổ nhào vào lòng anh, “ Bố, bố thật tốt!”
Tư Đồ Thận có chút sững sờ, như có cục bông cuộn tròn trong lòng anh, mãi hồi lâu, anh vẫn giữ tư thế vừa nãy, đờ đẫn ở đó.