Ăn cơm xong, Lâm Dương và Liễu Ngọc Tuyết rời khỏi khu biệt thự Hồng Diệp, bởi vì Lâm Dương muốn thay Vương Hồng đi mua một nhánh nhân sâm trăm năm.
Trên đường.
Liễu Ngọc Tuyết giống như một đứa trẻ hiếu kì.
"Anh làm sao quen biết với Châu Duy Chiến vậy?"
"Hai người sao lại ở tại khu biệt thự Hồng Diệp?"
"Quan hệ của hai người cũng rất tốt nhỉ?"
"Còn nữa, xe này..."
Lâm Dương nở nụ cười, nói: "Một lúc em hỏi nhiều câu như vậy, anh cũng không biết trả lời thế nào ra khởi đầu của chuyện này chính là Châu Tử Hinh ăn kẹo hồ lô, không cẩn thận bị nghẹn ở khí quản, anh đã giúp cô bé lấy ra"
Liễu Ngọc Tuyết nhíu mày: "Là vậy sao? Ông ta tặng anh cả một biệt thự lớn như vậy?"
Lâm Dương nói: "Ờ...Chỉ là ở nhờ thôi, lúc đó ông ta cũng biết anh bị mẹ đuổi ra khỏi nhà, không có chỗ ở nên để anh dọn vào ở"
Nói như vậy cũng không sai, tên trên giấy tờ bất động sản cũng không phải tên anh.Liễu Ngọc Tuyết nói: "Như vậy không tốt, không bằng anh vẫn nên dọn về đi, mẹ cũng qua đó."
Lâm Dương vội vàng lắc đầu: "Về nhà mẹ em có thể mắng anh chết đó, vả lại, mẹ anh cũng không phải đèn cạn dầu, đến lúc đó hai người lại đánh nhau, vẫn cứ để thế này đi, anh sẽ giải quyết, còn em, hay là qua ở với anh đi?"
"Ngủ ở đâu?"
"Phòng anh"
"Anh cút đi"
Dừng một chút, tựa hồ cảm thấy mình nói như vậy hơi không có tình người lắm.
Giống như Diêu Mộc Nhã đã nói, nếu đã không thể thực hiện nghĩa vụ của một người vợ, mình còn có tư cách gì trì hoãn việc ly hôn? Vì vậy lại nói thêm một câu: "Cho em chút thời gian, em vẫn chưa chuẩn bị tốt"
Lâm Dương nói: "Không sao, anh cũng quen rồi."
Lời này làm Liễu Ngọc Tuyết càng khó chịu hơn, trong lòng nghĩ, hay là chọn một lúc nào đó giải quyết cho xong chuyện này đi! Nhân sâm trăm năm trên núi, kỳ thật rất khó tìm.
Lâm Dương đi hết mấy tiệm dược liệu đều không tìm thấy, cho dù có thương gia nói là nhân sâm trăm năm, nhưng khi lấy ra xem đều là giả, có thể được năm mươi năm đã là không tệ rồi.
Lúc này, điện thoại của Lâm Dương reo lên.
Vừa nhìn, vẫn là Thẩm Tú Phương.
Lâm Dương nói: "Em vẫn nên mở điện thoại lên đi, không thì tất cả các cuộc gọi của mẹ em đều vào máy anh hết.
Em không biết đấy thôi, anh nghe thấy giọng mẹ em liên đau đầu"
"Vậy trước đây anh còn nhịn đến nửa năm trời"
"Là anh không nỡ bỏ em"
Nói đoạn, khi Liễu Ngọc Tuyết còn đang liếc mình, anh nhấn nghe cuộc gọi.
"Mẹ"
"Để Liễu Ngọc Tuyết nghe điện thoại"
"Em ấy không có ở đây.."
"Đừng có mà qua mắt tôi, hai đứa ăn cơm cùng nhau, đều bị Như Hoa nhìn thấy rồi.
Bây giờ Như Hoa và bố nó đã đến nhà tôi rồi, bảo Liễu Ngọc Tuyết mau quay về, có chuyện quan trọng."
Nói xong liền cúp điện thoại.
Lâm Dương cười cười: "Liễu Trương Thành và Liễu Như Hoa đã tới nhà em"
Liễu Ngọc Tuyết nói: "Bác hai này trước giờ chưa từng bước qua cửa nhà em, cho rằng đến nhà em sẽ dính phải xui xẻo, bố con bọn họ đến nhà em làm gì?"
Lâm Dương nói: "Em vẫn chưa nhận ra sao? Dĩ nhiên là đến xin lỗi rồi, Tập đoàn vật liệu xây dựng Liễu Thị nếu mất đi hợp đồng của Bất động sản Duy Chiến sẽ rước lấy tổn thất nghiêm trọng, vì vậy bà cụ Liễu mới chó cùng rứt giậu, đưa ra mười phần trăm cổ phần và chức vị tổng giám đốc.
Liễu Ngọc Tuyết cầu xin anh Châu không được, thấy em ngồi ăn cơm cùng, quay về nhất định sẽ tố cáo em với bà cụ Liễu.
Nhưng bà cụ Liễu lại rất khôn khéo, biết em có thể thuyết phục anh Châu, chắc chắn sẽ muốn em ra tay, vậy nên mới bắt bố con bọn họ đến xin lỗi"
Liễu Ngọc Tuyết kinh ngạc nói: "Nhưng mà như vậy thì có ích gì? Một hợp đồng lớn như vậy, anh Châu sẽ vì em mà thay đổi nguyên tắc sao?"