Nhưng cổ tay ông ta đã bị Lâm Dương bắt lấy.
Mắt anh sắc như dao: "Lão già, quý trọng những ngày sung sướng cuối cùng đi, ngày lành của ông không còn dài đâu."
Vừa rôi anh đã nhìn ra Lâm Khánh Trường có vấn đề về mạch máu não rất nghiêm trọng, không lâu nữa sẽ bị bại não, nằm liệt giường.
Ông ta nổi cơn tam bành, hùng hổ đạp cửa bỏ đi.
Trần Minh Viễn thở dài, nói: "Không biết sao lão Lâm lại nóng tính đến vậy, dù sao cũng là người trong nhà mà làm như kẻ thù ấy.
Vương Hồng, cháu đừng lo quá, có cơ hội bác sẽ khuyên ông ấy.' Vương Hồng không trả lời.
Mục đích hai mẹ con hẹn cuộc gặp mặt này chủ yếu là để xem thái độ của Lâm Khánh Trường.
Đáp án còn thê lương hơn họ nghĩ.
Lâm Khánh Trường không hê xem cái chết của Lâm Tư Việt ra gì, thái độ đối với Vương Hồng và Lâm Dương còn tồi tệ hơn nữa.Thứ ông ta muốn không phải ai đúng ai sai, mà là Vương Hồng và Lâm Dương từ nay về sau phải tránh xa nhà họ Lâm, đá hai người đi như rác rưởi.
Lúc rời khỏi nhà họ Trần, trời lác đác mưa, hơi se lạnh.
Đã sắp vào thu rồi.
Sau khi lên xe, Lâm Dương hỏi: "Mẹ ơi, mẹ có chứng cứ Lâm Bắc tham nhũng thật ạ?"
Vương Hồng lắc đầu: "Chuyện đã qua hơn nửa năm rồi, cho dù lúc đó có thật thì giờ cũng đã bị che đậy, cộng thêm quyết định chính thức, Lâm Bắc nắm tập đoàn Lâm Thị trong tay, mối giao thiệp đã mạnh hơn hai mẹ con cùng đường bí lối chúng rất nhiêu.
Giờ có cứng rắn cũng không có phần tháng, điều chúng ta phải làm lúc này chính là ẩn núp, phát triển lớn mạnh, rồi giãm Lâm Thị xuống dưới chân"
Lâm Dương giật mình: "Rắc rối thế ạ?"
Sau lưng anh đang có liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý, nếu muốn đối phó với tập đoàn Lâm Thị thì nhiều lắm chỉ phải tốn mấy ngày là có thể hoàn toàn đánh sập nó, hoặc là cướp nó về tay.
Thậm chí, nếu sử dụng thủ đoạn đặc biệt, anh cũng có thể khiến cho người nhà họ Lâm phải ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Nhưng như vậy chắc chắn sẽ làm bại lộ quan hệ giữa anh và liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý, vậy không được.
Nhất là vừa rồi Mã Trân Phong đã suýt bị hại chết, anh nên cẩn thận thì hơn.
Lâm Dương suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Cái đó là kem trị tàn nhang Thiên Kim ạ?"
Vương Hồng gật đầu: "Đúng vậy, chính là kem trị tàn nhang Thiên Kim, chính xác hơn là phương pháp bí truyền sản xuất kem trị tàn nhang Thiên Kim, những sản phẩm khác của Lâm Thị chỉ là sản phẩm phụ, có tác dụng phụ trợ thôi."
"Trước đây bố con tình cờ lấy được phương pháp bí truyền sản xuất kem trị tàn nhang Thiên Kim, từ đó tập đoàn Lâm Thị mới phất lên, nhưng trước khi gặp chuyện không may, thật ra bố mẹ đã nghiên cứu ra được kem trị tàn nhang mới, hiệu quả hơn, nó nằm ở chỗ mẹ"
Lâm Dương chớp mặt, nói: "Nghĩa là, chỉ cần chúng ta cho ra sản phẩm theo phương pháp điều chế mới là có thể cướp đi thị trường của Lâm Thị"
"Có thể nói như vậy, cụ thể phải làm thế nào, mẹ cần lên kế hoạch đã."
Lâm Dương nghĩ ngợi, cũng không nói gì.
Trước đây mẹ là một thương nhân cừ khôi, nếu không có việc để làm, bà sẽ nhớ người chồng quá cố của mình mãi, phát điên mất.
Cùng lúc đó, Lâm Khánh Trường về đến nhà, nổi cơn xung thiên, ném vỡ một chiếc bình trà bằng ngọc.
Lâm Bắc nhìn thấy thì vội vàng hỏi: "Bố, bố làm cái gì thế? Ai làm bố giận à?"
Lâm Khánh Trường hét lên: "Là con khôn Vương Hồng kia, con có biết không, con khốn kia còn sống, còn tới chất vấn bố nữa, tức chết bố mà.
Con điếm đó, không phải nó không tỉnh lại được sao?"