"Gì chứ?"
Mọi người đều đổ dồn ánh nhìn vào cô gái mi, khẽ đó, dân mở sự, thực sự tỉnh rồi.
Diêu Mộc Nhã trợn tròn mắt, một mặt không thể tưởng tượng nổi.
Tuy nhiên, sau khi tỉnh dậy cô gái nhỏ cảm thấy khó chịu, che cổ họng và thở một cách khó nhọc.
"Có cái gì đó trong cổ họng, tôi không thể lấy ra được"
Diêu Đức Bằng vội vàng nói.
"Tôi đến đây!"
Lâm Dương nói rồi ấn lòng bàn tay vào ngực cô gái nhỏ.
Ngón tay gảy liên tục như đang chơi đàn tì bà.
Diêu Mộc Nhã nhìn rất quen mắt, bởi vì đây chính là cách Lâm Dương xoa bóp cho mẹ mình trước đây.
"Phụt!"
Cuối cùng nhấn mạnh một cái, cô gái nhỏ phun vật gì đó ra từ miệng.
Một quả quất.
Người đàn ông nhớ ra và hét lên: "Đó là kẹo hồ lô.Tôi đã mua nó cho Hinh Hinh trước đây.
Tôi nghĩ rằng con bé đã ăn xong từ lâu rồi.
Không ngờ..."
Lâm Dương nói: "Vừa rồi bị hóc quá sâu, nên tôi không vỗ nó ra được.
Hiện tại đã ổn rồi"
Qủa nhiên, cô bé đã có thể thở ra một cách tự nhiên, sắc mặt cũng dịu lại, cô bé hướng về phía người đàn ông và hét lớn: "Bố!"
Người đàn ông ôm chặt con gái, tưởng như đã mãi mãi đánh mất cô bé nhưng không ngờ cô bé lại được cứu, tâm trạng ông thay đổi rất nhanh, nghẹn ngào thút thít.
Lâm Dương nhìn Diêu Đức Bằng: "Ông Diêu, ông đã thấy rõ chưa?"
Khuôn mặt của Diêu Đức Bằng phấn khích, ánh mắt lấp lánh: "Thật sự...
thật sự là Mười ba châm Quỷ Môn! Trời ơi, cả đời này, tôi có thể tận mắt nhìn thấy trọn vẹn Mười ba châm Quỷ Môn, chết cũng không tiếc! Chỉ là...ông già này mắt mờ, vừa rôi cậu ra tay nhanh quá, tôi..."
Lâm Dương cười cười, nhìn thấy giấy bút trên bàn.
Bước tới, cầm lấy cây bút và bắt đầu viết.
Chưa đến hai phút đã viết xong Lâm Dương cầm tờ giấy lên và đưa cho Diêu Đức Bằng: "Cái này cho ông"
Diêu Đức Bằng xem qua, quai hàm kinh ngạc run rẩy: "Cái này...
Đây là, Mười ba châm Quỷ Môn, toàn bộ bí kíp? Cậu, cậu cứ như vậy đưa cho tôi?"
Loại phương pháp châm cứu khó lường này, không trường y nào không trân trọng, ngàn vàng còn không bán cơ mà? Tùy tiện gửi nó ra bên ngoài, cậu là kẻ phá gia chi tử sao? Lâm Dương hoàn toàn không quan tâm, bởi vì Mười ba châm Quỷ Môn chỉ là một phần rất nhỏ trong Thiên Y Đạo Pháp, chúng vốn dĩ chẳng để làm gì, cho nên anh ấy cũng không có khái niệm khư khư giữ cho mỗi mình: "Ống Diêu, ông là thần y của Thanh Châu, có thể giúp thiên hạ, cứu được vô số người.
Nếu đưa ông phương pháp châm cứu này thì sẽ có thêm nhiều bệnh nhân được chữa trị.
Tại sao tôi lại từ chối? Ông cũng có thể truyền lại cho các học trò mài"
"Phich"
Diêu Đức Bảng tuổi đã cao, vậy mà vẫn trực tiếp quỳ xuống trước Lâm Dương "Hưng Bang, cảm ơn cậu đã truyên ân đức lớn lao; ông già này bất tài thay mặt cho tất cả người bệnh cảm tạ đại ân đại đức của cậu"
"Đứng dậy, đứng dậy đi, ông không cần phải như thể này"
Lâm Dương nhanh chóng đỡ ông đứng lên.
Cha của cô bé vừa được Lâm Dương cứu cảm ơn anh ríu rít.
Đặc biệt nhớ lại mới vừa rồi còn đá Lâm Dương một cước, ông cảm thấy hối hận và xấu hổ vô cùng.
"Thần y, vừa rồi tôi thật sự là xin lỗi.
Anh đã cứu con gái tôi và giúp con bé sống lại, coi như anh đã cứu ta cả gia đình tôi.
Vậy mà mới nãy tôi còn đánh anh.
Tôi thật thật là đáng chết! Tên tôi là Châu Duy Chiến, là bất động sản Duy Chiến..
"
Ông ta còn chưa nói xong, Lâm Dương đã cắt ngang: "Ông không cần tự trách mình, tôi có thể hiểu được tâm trạng của ông lúc đó.
Con gái ông vừa mới bình phục, ôn nên chăm sóc cô ấy thật tốt! Ống Diêu, thần y Diêu, nếu không còn việc gì nữa tôi xin phép trở về bệnh viện để chăm sóc mẹ tôi"
Nói xong liên quay người mở cửa nghênh ngang rời đi.
Diêu Đức Bằng dù muốn đuổi theo cũng không kịp.
Châu Duy Chiến phản ứng lại: "Ồ, tôi chưa hỏi vị thần y trẻ tuổi đó tên là gì.
Tôi không thể không báo đáp ân huệ cứu mạng to lớn này! Thần y Diêu, ông có biết anh ấy là ai không?"
Diêu Đức Bằng nhìn Diêu Mộc Nhã.
Diêu Mộc Nhã nói: "Anh ấy là người sáng lập tập đoàn Lâm thị, con trai của Lâm Tư Việt, Lâm Dương.
Châu Duy Chiến giật mình: "A, là anh ta?"
Diêu Đức Bằng cũng vội vàng nói với cháu gái của mình: "Mộc Nhã, cháu nhanh đuổi theo cậu ấy.
Chúng ta không thể lấy đồ của cậu ấy như thế này được."