Liễu Ngọc Thanh trợn tròn mắt nói: "Đó là Khuynh Thành Chỉ Luyến ba chục tỷ, thật sự là anh mua sao? Nói vậy, ông Mã đã trả tiền cho anh? Anh thì có bao nhiêu tiền chứ"
Thẩm Tú Phương cũng chớp chớp mắt, vô cùng mong đợi.
Lâm Dương nhún vai nói: "Con không có tiền, dây chuyền đó, là ông Mã tặng cho con, còn có nhẫn kết hôn, con không tốn một đồng nào mà lấy về"
Thẩm Tú Phương vỗ đùi: "Trời đất ơi! Sợi dây chuyền ba mươi tỷ, mà cậu tiện tay tặng cho người khác sao? Rốt cuộc cậu có não không vậy?"
Lâm Dương cười nói: "Hình như là do mẹ vứt nó thì phải"
Thẩm Tú Phương nhớ ra chính tay bản thân bỏ món đồ trị giá ba mươi tỷ.
Hối hận không kịp luôn! Lúc này, Liễu Ngọc Thanh nói: "Con nhớ, người phụ nữa lấy sợi dây chuyền đó, hình như mẹ quen biết, mẹ kêu người đó gì mà...
Thần y Diêu, đúng không? Chắc có thể đi đòi về mà?"
Ánh mắt của Thẩm Tú Phương sáng lên: "Đúng vậy, bắt buộc phải đòi về"Lâm Dương lắc đầu.
Mà anh ngại mở miệng nói lắm! Cộng thêm, vừa giả dạng bạn trai Diêu Mộc Nhã xong, còn trong thang máy làm kia với cô ấy một cái, càng không thể nói ra được.
Vì thế, anh quyết định nói một lời nói dối thiện ý, nói: "Lúc trước con có đi xin lại rồi, nhưng mà, người ta tưởng chỉ là một món đồ thủ công mỹ nghệ bằng thủy tinh, nên đã tiện tay tặng cho cô bé khác rồi."
"Hả?"
Liễu Ngọc Tuyết mở to miệng.
Thẩm Tú Phương thì ngẩng đầu hét dài: "Trời đất ơi, đó là châu báu ba mươi tỷ lận á! Cậu đây là, cậu đây là...
muốn lên trời đúng không! Còn cô bé đó thì sao, cô bé kia ở đâu?"
Lâm Dương nói: "Con đi tìm qua rồi...
Nhưng đây không phải đã qua mấy ngày rồi sao? Cô bé chỉ mới năm tuổi, tiện tay ném một cái, ném mất rồi, tìm không được nữa rồi"
_.
Thẩm Tú Phương điên lên rồi, giận đến muốn tát chết Lâm Dương.
Liễu Ngọc Tuyết cũng cảm thấy vô cùng đau lòng, đỡ ở chỗ cô không tham tiền tài như Thẩm Tú Phương, nói: "Được rồi, được rồi, mất rồi thì mất thôi! Nói chung, cũng là tốn công đến."
Sau đó kéo Lâm Dương lên lầu.
Thẩm Tú Phương tức điên nói: "Con kéo nó lên lầu làm gì? Không được lên trên."
Liễu Ngọc Tuyết nói: "Con nói với anh ấy vài câu, mẹ gấp gì chứ?"
Sau khi vào cửa phòng, Lâm Dương nhìn trái rồi nhìn phải.
Sau khi kết hôn, đây là lần đầu tiên anh vào phòng riêng của Liễu Ngọc Tuyết.
"Lâm Dương, anh đừng trách mẹ của em, con người của mẹ em là như vậy, xem tiền tài vô cùng quan trọng, em cũng không phải muốn Khuynh Thành Chi Luyến đó của anh, chỉ là anh...
Thôi kệ đi, không nói cái này nữa"
Liễu Ngọc Tuyết dừng một lúc, vẻ mặt nghiêm túc: "Ngày mai em phải đi công tác một chuyến, đi tham gia một cuộc triển lãm, có thể mất ba bốn ngày"
Lâm Dương chau mày: "Tại sao phải để sếp tổng như em đi chứ?"
Liễu Ngọc Tuyết tức giận trợn mắt nhìn anh: "Sếp tổng của chi nhánh công ty như em, là gì chứ? Có chuyện gì mà không cần nhờ đến em phải tự mình làm chứ? Ngược lại là anh, một người đàn ông, cũng không biết giúp em một chút nào"
Lâm Dương lập tức nói: "Ngọc Tuyết, em yên tâm, anh nhất định sẽ giúp em, cho dù bị mất hợp đồng đồng một nghìn tỷ của Vạn Lý, anh cũng có thể đi chỗ khác, giúp em kéo hợp đồng hai nghìn tỷ, ba nghìn tỷ về"
Liễu Ngọc Tuyết chau mày, ánh mắt có chút nhạt đi.
"Sao em cảm thấy anh lại đang nổ nữa? làm người phải đầu đội trời chân đạp đất, không nên tự tin mù quáng, ân tình của ông Mã, không phải tùy tiện mà có được đâu."