Liễu Ngọc Tuyết khóc nói: "Không, em không có, em không có đồng ý, anh chính là chồng của em"
Lâm Dương cứng nhắc nói: "Cô nghĩ là tôi bị mù à? Tôi đều nhìn thấy hết"
Liễu Ngọc Tuyết nói: "Em...em không có, em không cố ý, xin lỗi anh, ông xã, anh ở đâu, em muốn gặp anh, em muốn giáp mặt với anh để giải thích, xin lỗi anh, em không nên tin tưởng Lâm Vũ Hào, anh trừng phạt em, anh đánh em cũng được, nhưng xin anh cho em gặp anh được không?"
Nghe thấy tiếng cầu xin hèn mọn thấp thỏm của Liễu Ngọc Tuyết ở trong điện thoại.
Cơn tức của Lâm Dương cuối cùng đã tiêu đi không ít.
Nhưng anh nghĩ lại.
Không đúng! Vừa rôi ông Mã chạy đến nhà họ Liễu náo loạn như vậy, còn gọi mình là cậu chủ Lâm, không phải là thân phận của mình đã quá rõ rồi sao? Ánh mắt kiểu đó của nhà họ Liễu khẳng định là rất mong mình trở về.
Sau đó mượn tay mình để ký lại hợp đồng mười tỷ kia với Liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý.
Đậu xanh rau má, nằm mơ đi! Nghĩ đến đây anh lại hỏi: "Có phải bà cụ sai cô đến xin lỗi tôi không?"
Liễu Ngọc Tuyết lập tức nói: "Không có, là tự em muốn, ông xã, em là người như thế nào anh còn không biết sao? Anh không nhận điện thoại của em làm em lo muốn chết, anh mau nói cho em biết đi! Chờ đến lúc gặp mặt anh muốn em làm gì cũng được."
Lâm Dương thở dài nói ra địa chỉ.
Sau đó anh gọi cho Mã Trần Phong."Cậu chủ! Cậu ở đâu, vừa rồi tôi gọi cho cậu mà máy không thông, cậu không có việc gì chứ?"
Mã Trân Phong quan tâm hỏi: "Chỉ trách tôi sơ sót, lại không biết cậu chủ ở nhà họ Liễu sống những ngày tháng như vậy."
Lâm Dương nói: "Không có việc gì! Chuyện là thế này, bây giờ hiểu lầm đã được giải quyết, vợ tôi nói tôi về nhà, nhưng những người ở nhà đó đã biết tôi với ông có quan hệ, chắc chắn họ sẽ quấn quýt lấy tôi để ký được hợp đồng mười tỷ kia với ông, nếu tôi gọi điện cho ông thì ông nhất định không được đồng ý đâu"
Mã Trần Phong nói: "Nếu không thì để tôi diệt luôn công ty Liễu Thị"
Lâm Dương lắc đầu: "Không đến mức phải làm vậy"
Hai người nói thêm một ít việc nữa rồi cúp điện thoại.
Hai mươi phút sau.
Liễu Ngọc Tuyết lái xe tới.
"Ông xã.."
Liễu Ngọc Tuyết bước xuống xe, trên mặt toàn nước mắt, vừa hoảng sợ vừa hối hận, sau đó cô nhào vào lòng Lâm Dương: "Ông xã, em sai rồi, em biết em sai rồi, em không nên nghi ngờ anh, anh đánh em đi"
"Bốp!"
Lâm Dương quả thực đã giơ tay ra đánh một cái.
Rất nặng.
Đánh vào sau lưng Liễu Ngọc Tuyết.
"A..
Liễu Ngọc Tuyết đau kêu lên một tiếng: "Anh...anh đánh thật sao?"
Lâm Dương lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ lại còn giả? Ai bảo em không tin anh? Không tin còn chưa tính, thế mà em lại còn đồng ý lời cầu hôn của Lâm Vũ Hào, thật sự muốn cắm sừng anh à? Anh có thể không đánh em thật à?"
Liễu Ngọc Tuyết ấm ức nói: "Xin lỗi anh.
Em sai rồi, lúc đó đầu óc em trống rỗng, không biết phải làm gì, anh làm cho em tuyệt vọng quá, anh lại có thể gạt em thì em liền tái giá cho anh xem! Xin lỗi anh, anh đánh đi, đánh nặng một chút, không cân thương tiếc em!"
Lâm Dương ngẩn ra.
Bị câu nói của cô làm cho bao nhiêu bực dọc đều tan biến hết.
Lâm Dương cảm nhận cái ôm mềm mại đã lâu không có được, nhẹ giọng nói: "Quên đi, em cũng bị người ta gài bẫy, là tại tên khốn Lâm Vũ Hào kia quá vô sỉ, lại có thể rủ cụ già cùng đi lừa gạt người khác."
Sau đó, tay anh hơi động.
"Ngọc Tuyết, em có vẻ béo."
"Em nào có?"
Liễu Ngọc Tuyết đỏ mặt định rút tay anh ra, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Rất nhanh.
Họ trở lại biệt thự nhỏ của nhà họ Liễu.
Không ngờ lại nhiều người như vậy, cả đoàn người kéo đến rất đông.
Bà cụ Liễu, Liễu Trương Thắng, Liễu Trương Thành, Liễu Như Hoa #I#lÃễ, còn có rất nhiều người nhà họ Liêu khác.
Đám người kia chờ ở trong phòng khách, đứng ngồi không yên, sớm đã trông ngóng phát phiên, lo lắng chờ đợi Lâm Dương trở về.
Bọn họ không thể không đến! Giờ họ đã đắc tội ông Mã của Liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý, ông Mã chỉ cần nói một câu thì có thể trực tiếp đánh bật sới cả Liễu thị của bọn họ.