Hoa Hải Ninh không thích bị nhiều người vây quanh nên kéo Lâm Dương: “Sư huynh à, chúng ta đi thôi! Loại đổ thạch này á, nghe bảo chỉ là vật cược mười thua chín mà thôi, anh cũng đâu thiếu tiền, có gì hay chứ? Chúng ta hãy trở về chơi thuốc đi!”
Chơi thuốc?
Hai từ này ở trong lỗ tai của người khác có vẻ mang nghĩa khác!
Một đám nhìn về phía hai người với vẻ kì lạ, chẳng lẽ công chúa Hoa Hải Ninh của liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý có bí mật khác người sao?
Nhưng ai dám hỏi việc này?
Lâm Dương lắc đầu: “Tôi muốn mua vài khối về chơi.”
Hoa Hải Ninh khoát tay: “Vậy cũng được, anh chơi đi, thích cái nào thì em mua cho.”
Chậc chậc, sao nhìn giống dáng vẻ người vợ hiền thế?
Lập tức có vô số ánh mắt đàn ông nhìn Lâm Dương mang theo sự ngưỡng mộ lẫn ganh tị.
Bỏ thân phận Hoa Hải Ninh qua một bên, chỉ tính gương mặt cũng trăm người có một. Hơn nữa, nếu có được trái tim Hoa Hải Ninh thì tự nhiên sẽ có địa vị vô cùng cao quý ở liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý… Nếu ví như phò mã thời cổ đại, đó chính là hoàng thân quốc thích.
Thế nhưng Hoa Hải Ninh lại gọi Lâm Dương là sư huynh, điều này khiến lòng người sợ hãi.
Lâm Dương đã nhìn hết tất cả đổ thạch ở trong tiệm. Chỉ phát hiện tổng cộng có ba viên là phát ra linh khí nên đâu cần Hoa Hải Ninh đi lấy thay. Lâm Dương đã đi thẳng đến đó lấy ba khối đá.Một lớn hai nhỏ.
Cái lớn to cỡ cái ghế.
Hai cái nhỏ to hơn quả bóng rổ một chút.
Ông ba Viên cực kì si mê loại đổ thạch nên khi trông thấy Lâm Dương cầm ba viên thì lập tức lắc đầu, tiến lại gần nói: “Cậu Lâm à, bề ngoài ba khối nguyên thạch này xấu xí, khả năng khá nhỏ, hay là cậu lấy thêm mấy khối nữa đi? Tôi khá tự tin về đổ thạch nên có thể giúp một tay.”
Lâm Dương lắc đầu: “Không cần đâu, tôi chỉ lấy ba khối này thôi.”
Ông ba Viên há hốc mồm, nói không nên lời.
Trong lòng ông ta có suy nghĩ: sao vị sư huynh của tổng giám đốc Hoa kì lạ thế nhỉ? Mua lò luyện đan thì trúng ngay cái gãy một chân, bây giờ mua nguyên thạch lại chọn ngay thứ phế thạch, sao số anh khổ vậy?
“Ông chủ, tổng hết bao nhiêu tiền, tôi trả.” Lâm Dương nói với ông chủ.
Ông chủ liếc nhìn Hoa Hải Ninh, nào dám đòi tiền, thế là vội vàng nói là đồ miễn phí.
Lâm Dương lắc đầu: “Giá bao nhiêu thì bán bấy nhiêu, Lâm Dương tôi chẳng phải kẻ thích chiếm lợi.”
Đương nhiên ông chủ nào dám ý kiến, vốn dĩ ông ta không nỡ bán.
Tính thử, cả thảy là một tỷ sáu.
Giao dịch tại chỗ, thanh toán hàng xong.
Đúng lúc này, một giọng nói phát lên trong đám người: “Ôi, đây không phải là công chúa Hoa Hải Ninh sao? Ngọn gió nào đã đưa cô gái kiêu sa này đến đây vậy, cô cũng tới đây vì đổ thạch hả?”
Đi tới là một chàng thanh niên, dáng vẻ cà lơ phất phơ, trên mặt nở nụ cười lưu manh.
Thế nhưng Lâm Dương chỉ liếc nhìn sơ đã biết là võ giả, giai đoạn giữa cấp Hoàng.
Hoa Hải Ninh trông thấy anh ta thì “hừ” một tiếng, không quan tâm.
Cô ấy nói với Lâm Dương: “Sư huynh, kẻ này chính là một con chó ghẻ, rất kinh tởm, đừng để ý đến anh ta.”
Lâm Dương cười.
Tất nhiên anh chẳng quan tâm loại mặt hàng này.
Người đàn ông nhìn thấy Hoa Hải Ninh và Lâm Dương thân mật với nhau thì khá ngạc nhiên, anh ta cười nói: “Tôi không nhìn lầm chứ công chúa Hoa Hải Ninh? Cô đi chung với một tên đàn ông để coi đổ thạch à, đã vậy tên này chả phải Thiên Khải Hậu. Ha ha ha. Tin lớn đây, chẳng lẽ Thiên Khải Hậu bị cô “cắm sừng” sao?”
Hoa Hải Ninh tức giận: “Này Bạch Vô Năng, ngậm cái miệng chó của anh lại đi, Thiên Khải Hậu chỉ là anh trai của tôi, anh nên hiểu rõ.”
Tất nhiên Bạch Vô Năng không phải tên thật của anh ta.
Tên thật của anh ta là Bạch Vô Lăng.
Bạch Vô Lăng cười hì hì: “Cô coi anh ta là anh trai nhưng anh ta đã bao giờ coi cô là em gái, anh ta muốn “em gái” cơ!”
Ngừng một chút rồi nhìn sang Lâm Dương với mấy viên đá.
Lại nói: “Ha ha, ông chủ Mã ơi, cái loại đá mà vớt từ trong bể phân ra mà có thể bán được đúng là hiếm có. Bán bao nhiêu tiền thế, tôi muốn xem thử có thật là có một tên ngốc lắm tiền không.”
Thứ anh ta chỉ là viên đá lớn mà Lâm Dương vừa mới mua.
Nhắc đến thì đây là chuyện xưa.
Lúc trước, trong quá trình vận chuyển khối nguyên thạch này, không may rơi khỏi xe, rớt vào hố rác của người ta.
Bây giờ thấy Lâm Dương mua khối đá đó, lại là bạn của Hoa Hải Ninh nên Bạch Vô Lăng nhân cơ hội mỉa mai để làm bọn họ mất mặt.