Liễu Ngọc Tuyết không phải là không muốn tin tưởng vào Lâm Dương, nhưng mà những lời anh nói ra rất khó làm cho người khác tin tưởng.
Quan trọng là trước đây anh đã sống là một kẻ phế vật suốt mười tháng trời, ấn tượng không đáng tin cậy đối với lời nói của anh càng ăn sâu vào máu.
Lâm Dương lạnh lùng nhìn chăm chăm Lâm Vũ Hào.
"Cậu cứ ở đó mà đắc ý đi, để tôi xem cậu còn đắc ý được đến khi nào, cậu cho rằng kế hoạch của mình như vậy là quá hoàn hảo rồi sao? Dựa vào liên minh đoàn thương nghiệp Vạn Lý để ép tôi ly hôn với Ngọc Tuyết? Không đùa chứ! Cậu chủ Tân nữa, phải không? anh ta vừa quỳ trước mặt tôi cầu xin tôi thương xót, kể hết chân tướng sự việc cho tôi rồi"
Nghe lời anh nói, tất cả mọi người đều không nhịn được nở một nụ cười khinh thường.
Liễu Ngọc Tuyết càng thêm thất vọng không còn lời nào để nói với anh.
Lâm Vũ Hào cười to.
"Lâm Dương, không ngờ trong đầu anh lại xuất hiện ảo tưởng mạnh mẽ đến thế, cậu chủ Tần quỳ xuống trước mặt anh mà dập đầu, sao anh không nói ông Mã là đàn em của anh luôn đi?"
Lâm Dương âm thầm cười lạnh trong lòng.
Không sai! Mã Trần Phong thực sự là đàn em của tôi, tuy nhiên, tôi sẽ không dễ dàng mà nói ra ngay cho cậu biết sự thật này.
Anh nhìn về phía Liễu Ngọc Tuyết lên tiếng.
"Ngọc Tuyết, để anh nói cho em biết, mọi chuyện đều do cậu ta ở đằng sau âm thầm giở trò quỷ.
Chính cậu ta là người đã đưa cho Tân Tống Duy số tiên một trăm năm mươi tỷ, còn đưa cho anh ta ba người phụ nữ, sau đó lợi dụng việc này để ép em trở thành người phụ nữ của cậu ta.
Tôi nói đúng không hả Lâm Vũ Hào?"
Lâm Vũ Hào nghe xong, trong ánh mắt liền hiện lên một tia hoảng sợ.
Bởi vì những gì Lâm Dương nói hiện tại là hoàn toàn chính xác.
Nhưng vào lúc này, Thẩm Tú Phương bỗng tự dưng cầm chổi đánh vào đâu Lâm Dương tới tấp và không ngừng chửi rủa.
"Đồ thối tha! Tất cả những điều này là cậu tự nghĩ ra có phải hay không? Gì mà một trăm năm mươi tỷ, gì mà ba người phụ nữ? Đầu óc của cậu có phải là bị phá hư rồi không, tự mình suy nghĩ ra những điều ngớ ngẩn như thế? Cậu nhiều tiền như vậy, muốn loại phụ nữ mà chẳng có, tại sao lại cứ cố chấp gây hấn với chúng tôi để giành lấy Ngọc Tuyết?"
Lâm Dương nhanh tay bắt lấy cây chối nói.
"Bởi vì cậu ta có suy nghĩ không đứng đắn với chị dâu của mình"
Lâm Vũ Hào nghe vậy thì tức giận nói.
"Đồ điên, tôi không thèm nói chuyện với anh"
Một lúc sau, Thẩm Tú Phương như càng nổi điên dùng chổi đánh tới tấp Lâm Dương, đem anh đuổi ra bên ngoài cửa."Cút, cút ngay cho tôi, sau này không cho phép cậu bước chân vào nhà tôi nửa bước."
Lâm Dương vẫn cố gắng níu kéo, quay người nhìn về phía Liễu Ngọc Tuyết nói to.
"Ngọc Tuyết, hãy suy nghĩ kỹ những lời anh nói, đời này anh có thể từ bỏ tất cả, có thể bị mẹ em đánh và mắng đuổi ra khỏi nhà, nhưng anh chắc chắn không hề lừa dối em một lần nào cả"
"Rầm!"
Thẩm Tú Phương đầy tức giận thô bạo đóng sầm cửa lại.
Lâm Dương hít sâu một hơi, cố gắng đè nén sự nóng nảy và tức giận trong lòng, nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình vừa bị ném ra khỏi nhà.
Lâm Vũ Hào quay sang cười tít mắt với Liễu Ngọc Tuyết, vẫn không biết xấu hổ mà lên tiếng.
"Ngọc Tuyết, em nhìn xem, bố anh cũng đã giúp em giải quyết vấn đề trước rồi, vậy thì việc ly hôn anh nghĩ chúng ta cũng nên giải quyết ổn thỏa cho xong trong ngày hôm nay luôn đi!"
Ánh mắt Liễu Ngọc Tuyết đầy lạnh lùng, cô không khỏi nghi hoặc lên tiếng hỏi anh ta.
"Lâm Vũ Hào, chẳng phải lúc trước anh đã nói nếu tôi còn chưa ly hôn thì bố anh sẽ không ra mặt giúp đỡ hay sao? Nhưng với tình huống hiện tại mà nói, tôi cũng không biết nên tin tưởng lời nói của ai đây nữa!"
Liễu Ngọc Thanh cũng lên tiếng.
"Chị! Chị bị quỷ ám làm cho mù mờ đầu óc rồi hả? Cái tên phế vật kia nói năng xằng bậy như thế vậy mà chị cũng tin tưởng anh †a?"
Lâm Vũ Hào nhanh nhẹn xen vào nói thêm.
"Em nghi ngờ những lời anh nói phải không? Được, nếu đã như thế, anh liên trực tiếp dẫn em đến gặp bố để chứng thực mọi chuyện"
Nói xong anh ta liên vội vàng rời đi.
Kỳ thật lúc này trong lòng anh ta cũng có chút hoảng hốt, nôn nóng muốn đến tìm gặp Tần Tống Duy để hỏi xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Thẩm Tú Phương vội vàng nói.
"Con rể tốt, cảm ơn bố con hai người đã giúp đỡ Ngọc Tuyết lần này, mặc kệ là ai nói gì, dì vẫn nhất quyết tin tưởng vào người con rể tốt như con"
Lâm Vũ Hào gật đầu coi như đáp lại rồi nhanh chóng mở cửa rời đi.
Lâm Dương quay đầu lại liên bắt gặp hình ảnh chia tay đầy bịn rịn của hai mẹ con Liễu Ngọc Tuyết với Lâm Vũ Hào, nhưng điều kinh ngạc là sau khi cậu ta kiêu ngạo bước lên chiếc Lamborghini đắt tiên của mình thì ánh mắt liên lập tức trở nên lạnh lùng như thành một con người khác.
"Tên điên kia mau nhanh lên, thu dọn đồ đạc xong liên lập tức rời khỏi đây cho tôi, nơi đây của chúng tôi không chứa những con người phế vật nói năng xằng bậy như cậu!"
Nói xong, Thẩm Tú Phương cũng không quên nhổ cho anh một bãi nước miếng dưới chân rồi mới chịu quay người đóng cửa trở vào nhà.
Lâm Dương vừa vặn cũng đã thu dọn xong,chỉ để lại những thứ quan trọng, những thứ lặt vặt thì thẳng tay bỏ đi để mua lại cái mới bởi dù gì anh cũng đâu phải người thiếu tiên, hà cớ chi lại phải tiếc rẻ những thứ rẻ tiền đó.
Vừa định rời đi, bỗng nghe thấy âm thanh của Liễu Ngọc Tuyết từ trong nhà hấp tấp truyên ra.
"Lâm Dương, anh khoan đi đã"
Lâm Dương thoáng chốc đứng lại, quay đầu lại nhìn cô.
Anh có chút thất vọng vì ánh mắt Liễu Ngọc Tuyết nói với anh rằng cô cũng không tin tưởng những lời anh nói.
Anh không nhịn được cười khổ một tiếng rồi mở miệng.
"Hành lý của anh đã bị ném ra ngoài.
Nếu anh không đi, chẳng lẽ em muốn anh ngủ ngay ngoài cổng này luôn hay sao?"
"Nếu những gì anh nói là sự thật, vậy anh còn chột dạ cái gì cơ chứ? Nếu anh không có tội, tại sao lại cam tâm tình nguyện rời đi? Hiện tại mẹ tôi ngày càng thêm tin tưởng vào Lâm Vũ Hào, nếu anh ta thực sự ở sau lưng giở trò quỷ, anh vẫn cứ khăng khăng bỏ đi bỏ mặc tôi luôn hay sao? Lỡ như có một ngày bà ấy lợi dụng lúc tôi mơ mơ màng màng mà sắp xếp tôi cùng anh ta xảy ra chuyện hoang đường gì đó, anh nhẫn tâm bỏ mặc nhìn tôi bết bát như vậy sao?"
Lâm Dương đứng trầm ngâm suy nghĩ một hồi, vì tiền, quả thật người đàn bà hám tiền đó có gan làm ra những việc trái đạo đức như thế.
Thoáng nhìn qua Thẩm Tú Phương đang đứng bên cạnh như hổ rình mồi nghe lén cuộc nói chuyện, cuối cùng Lâm Dương cũng quyết tâm gật đầu nói.
"Em nói đúng.
Anh quyết định có chết cũng không rời đi.
Cả đời này anh vẫn là chồng của em."
Thẩm Tú Phương tức giận nhảy dựng lên, cầm chổi lao ra ngoài.
Liễu Ngọc Tuyết nhanh hơn một bước đứng trước mặt Lâm Dương che chở cho anh.
"Mẹ, nếu mẹ muốn đuổi anh ấy đi, con sẽ đi cùng với anh ấy.
Đợi khi nào đứa bé lớn lên, có lẽ lúc đó chúng con mới quay về."
Thẩm Tú Phương nghe xong thì ngẩn ra, tức giận đùng đùng quay về phòng.
Bởi vì bà biết những điều Liễu Ngọc Tuyết đã nói ra thì có gan làm được, giống như sự việc mười tháng trước cô dám dùng dao tự đâm vào ngực của chính mình.
Liễu Ngọc Tuyết quay lại nói với Lâm Dương.
"Đây là lúc anh chứng minh cho tôi xem."
Lâm Dương không khỏi sửng sốt.
"Chứng minh cái gì?"
"Chứng minh anh sau này có thể bảo vệ tôi, nếu không, anh vẫn sẽ bị mẹ tôi đuổi đi như bây giờ, còn tôi sẽ trở thành người phụ nữ của tên Lâm Vũ Hào đó nữa."
Ánh mắt Lâm Dương tràn đầy nghiêm nghị, tự tin nở nụ cười nói.
"Đừng lo lắng, anh sẽ chứng minh cho em xem, theo anh nhớ hai ngày nữa sẽ là tiệc kỷ niệm thành lập công ty vật liệu xây dựng Liễu Thị, đến lúc đó, những thanh niên trẻ tuổi của nhà họ Liễu sẽ tranh nhau so tài công trạng của mình, anh cũng sẽ dành tặng cho em một món quà đặc biệt vào ngày hôm đó."
"Món quà đặc biệt gì vậy?"
"Bây giờ anh nói em có thể sẽ không tin, sớm muộn gì tới ngày hôm đó em cũng biết mà thôi"
Liễu Ngọc Tuyết vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc, nhưng nhìn biểu hiện của Lâm Dương lúc này không giống như là đang nói dồi.
Bỗng cô như nhớ ra điều gì đó quay sang hỏi Lâm Dương.
"Chiếc nhẫn đâu? Không phải anh đã mua lại nó rồi à?"
"Đây...đây nè!"
Lâm Dương nhanh chóng lấy nó ra khỏi túi.
"Đeo nó cho tôi!"
Trái tim của Lâm Dương lúc này rung động mãnh liệt, hai tay anh cũng khế run lên, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mảnh mai của cô rồi từ từ cẩn thận xỏ chiếc nhẫn vào.
Quầng mắt cô đỏ hoe nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn minh chứng cho hôn nhân của hai người.
"Lâm Dương, tôi hy vọng anh sẽ không nói dối tôi.
Đây là lân thứ hai anh đeo nó cho tôi, và tôi hi vọng đây cũng là lần cuối cùng"
Lúc này, Thẩm Tú Phương bỗng từ đâu lại lao tới.
"Buông ra, ai cho cậu đụng vào con gái tôi? Cậu là cái thá gì chứ? Muốn tiếp tục ở nhà của tôi còn không mau ra ngoài nấu nướng, lau nhà, quét nhà, giặt giũ quần áo sạch sẽ cho tôi"
Thời điểm đi giặt quần áo, Lâm Dương thấy rằng bà ta còn cố tình ném luôn đống quần áo của mình vào cho anh làm tất.
Người phụ nữ rốt cuộc có bao nhiêu làm biếng vậy chứ! Cùng lúc đó ở bên này, Lâm Vũ Hào cũng đang nôn nóng gọi điện thoại cho Tân Tống Duy đề hỏi thăm tình hình.
"Vũ Hào, anh làm sao vậy? Chuyện tình của Liễu Ngọc Tuyết sao tôi không hề hay biết gì cả?"