**********
Chương 10
Đương nhiên Lâm Vũ Hào sẽ không thừa nhận đồ bản thân anh ta tặng đi chỉ là thứ đồ hàng giả có giá hơn bảy triệu rồi.
Nếu thừa nhận rồi thì không phải là uổng công cả những nỗ lực trước đó à?
Anh ta ngơ ngác đứng dậy, chỉ vào Tống Nhã Hân nói: “Tôi không biết, cô và cái tên phế vật Lâm Dương kia rốt cuộc là có quan hệ gì mà cô phải bảo vệ anh ta như vậy, cô thì tính là thứ gì chứ, cô có tư cách gì hoài nghi đồ trang sức tôi tặng chứ? Cô có biết tôi là ai không?”
Tống Nhã Hân cười lạnh nói: “Đương nhiên là tôi biết rồi, chẳng qua anh cũng chỉ là tên cậu chủ ăn chơi đi lừa gạt tài sản của Lâm Dương mà thôi, nói trắng ra thì, tất cả những thứ bây giờ anh có, vốn dĩ đều thuộc về Ngọc Tuyết, anh cướp đi tiền tài của cô ấy, bây giờ anh còn tặng đồ trang sức giả nhằm lừa dối thân phận của cô ấy, anh đúng là đồ không biết xấu hổ”
Cô ta, vậy mà thừa nhận Lâm Dương rồi.
Còn gọi anh ta một tiếng bố, đương nhiên phải bảo vệ anh ta rồi.
Lâm Dương hừ lạnh: “Cô luôn miệng nói Khuynh Thành Chi Luyến là cô bán đi, vậy cô bán cho ai?”
Tống Nhã Hân nói: “Chính là.
Cô đang muốn là Lâm Dương thì lại đột nhiên nhớ ra lời cảnh cáo của anh, thân phận không thể bại lộ, cô chỉ có thể đành ngậm miệng. “Tại sao tôi phải nói cho anh biết?"
Sắc mặt Lâm Vũ Hào dữ tợn.
Anh ta vỗ mạnh lên mặt bàn, khiến nước trong cốc cũng sóng sánh, anh ta nhìn Thẩm Tú Phương nói: "Bà Thẩm, tôi không biết cô ta và bà có quan hệ như thế nào, nhưng cô ta lại buông lời ác ý bịa đặt vu khống tôi. Nếu dã như thế, vậy thì cứ cho là tôi tự mình đa tình đi, ở liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý đối phó các người, Tôi cũng bất lực không thể làm gì được.”
Khỏe môi Tống Nhã Hân cong lên cười cười: “Tôi dám đảm bảo, liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý chắc chắn sẽ không đối phó với nhà họ Liễu...
Lời còn chưa dứt.
Thẩm Tú Phương cầm lấy ly của mình lên, “soạt” một tiếng, bà ta đem toàn bộ rượu vang trong ly hất lên mặt của Tống Nhã Hân.
Lớn tiếng mắng chứi: “Họ Tống kia, Cái tên Lâm Dương phế vật kia cho cô bao nhiêu lợi ích mà khiến để cô tới đây phá hỏng mối nhân duyên đẹp đẽ của Ngọc Tuyết và Lâm Vũ Hào hả? Cô cút ngay cho tôi! Sau này đừng bao giờ đến nhà họ Liễu nữa."
Sau đó, lại mau chóng nói với Lâm Vũ Hào: “Con rể ngoan, con đừng tức giận, người phụ này đầu óc không bình thường, cũng không tự nhận thức bản thân mình có đức hạnh gì, trang sức châu báu trị giá chín mươi tỷ, cô ta hiểu cái rắm ấy! Trang sức con mua chắc chắn là hàng thật giả thật.”
Tống Nhã Hân bị hắt nước cả người chật vật nhem nhuốc.Cô ta liếc nhìn Liễu Ngọc Tuyết rồi đột nhiên bật cười lên. “Ngọc Tuyết, nếu như cậu ly hôn với Lâm Dương, nhất định cậu sẽ phải hối hận.”
Cô ta vừa lắc đầu vừa nói.
Liễu Ngọc Tuyết liền đứng dậy xin lỗi.
Nhưng Thẩm Tú Phương lại gào lên: “Hối hận cái chó chết gì chứ, có phải cô đang ghen tị với Ngọc Tuyết nhà tôi, người sẽ trở thành mợ chủ của tập đoàn Lâm Thị hay không, mà cô thì đến bây giờ vẫn chẳng ai cần “Cút cút cút, còn không cút đi thì bà đây sắp đánh người đến nơi rồi.”
Tống Nhã Hân đột nhiên rất thông cảm cho Lâm
Dương.
Thật là, hết thuốc chữa.
Tụ Hiền Trang.
Tọa lạc tại trung tâm thành phố Thanh Châu, tấc đất tấc vàng đắt đỏ, chiếm diện tích ba nghìn mét vuông, trong lời đồn nói, là câu lạc bộ đẳng cấp lớn bậc nhất nhất Thanh Châu.
Thông thường, nơi này chỉ mở cho các hội viên bên trong liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý thôi.
Người ngoài có thể đi vào nơi này, thì nếu không phải người quyền quý thì cũng là người những nhân vật có bản lĩnh phi thường.
Lâm Dương vẫy một cái xe ở trên đường, sau khi báo là tới Tụ Hiền Trang một tiếng, ánh mắt người tài xế hiển nhiên lộ rõ sự khác thường.
Anh ta rất muốn hỏi thử người này đến Tụ Hiền Trang để làm gì?
Nhưng xuất phát từ sự kiêng kị nào đó, cuối cùng anh ta cũng không hỏi gì cả. Toàn bộ quá trình đi đến một câu vô nghĩa cũng không nói.
Đến cả đài phát thanh anh ta thường nghe lúc lái xe cũng tắt đi.
Lâm Dương cầm chiếc nhẫn cưới, tâm trạng không tốt lắm, đương nhiên anh không để tâm đ ến vẻ mặt của người tài xế bây giờ. “Lâm Vũ Hào, cậu đã đáng khinh không biết xấu hổ như vậy thì tôi sẽ cho cậu biết thế nào là tự tạo nghiệt, không thể sống” “Tôi có thể mượn thế lực của Vạn Lý, một ngón tay cũng kẹp chết cậu.” “Nhưng như vậy, không khỏi quá nhàm chán đi! Vậy thì tôi sẽ chơi một lúc đã, tôi muốn xem xem, cậu còn lôi ra được mảnh khỏe gì nữa!” “Còn cả Thẩm Tú Phương nữa, tôi sẽ cho bà hiểu, cậu chủ tập đoàn Lâm Thị mà bà a dua nịnh hót kia, ở trong mắt tôi thì đến chó cũng không bằng!”
Vừa nghĩ tới đây.
Ý tưởng được đả thông.
Lâm Dương lại mở hai mắt ra, trong mắt chứa đầy sự kiên quyết dứt khoát, cùng sự ngạo mạn khinh thường tất cả mọi thứ.
Bây giờ anh có số vốn này trong tay.
Rất nhanh thôi.
Đã đến Tụ Hiền trang rồi.
Xuống xem, Lâm Dương ngẩng đầu ưỡn ngực, đi về hướng cửa lớn. “Đứng lại!” “Đây là Tụ Hiền Trang, người không liên quan, không thể đi vào!”
Một giọng nói uy nghiêm sắc bén vang lên khiến anh đẩy lùi lại.
Lâm Dương hơi giật mình, thầm nghĩ, quả nhiên Tụ Hiền Trang không đơn giản, tùy tiện đến cả một người canh cửa thế mà cũng có loại khí chất thế này rồi.
Lời đồn nói trong liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý có rất nhiều cao thủ, lính đánh thuê, tướng sĩ giỏi đã nghỉ hưu, cao thủ võ công
Cái này, chẳng lẽ là nhà võ sao?
Chỉ là bản thân mình chính là ông chủ của liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý. Quan tâm anh ta là cao thủ gì chứ, đều là người làm công cho anh cả.
Sau khi bình tĩnh lại anh mới nhàn nhạt nói: “Tôi không phải là người không liên quan, tôi tới tìm Mã Trần Phong!”
Lời vừa nói ra.
Người đàn ông canh cửa tức giận: “Hỗn láo, anh là dạng người gì mà dám ở đây hô to gọi nhỏ tên của ông Mã, quỳ xuống, dập đầu xin lỗi!”
Lâm Dương cau mày: “Tôi thật sự đến tìm Mã Trần Phong, là ông ta bảo tôi đến đây mà, nếu các người không tin thì có thể vào thông báo một tiếng, cứ nói tôi họ Lâm. Cập nhật chương mới nhất tại*
Đúng vào lúc này.
Một người thanh niên mặc vest bước tới, ngạo nghề huýt sáo, nhìn thấy Lâm Dương bị chặn ở ngoài cửa liền cười nói: “Ồ, vị này là ai thế? Đây không phải là tên phế vật ăn bám nhất Thanh Châu sao? Lấy được một bà vợ, đứa con trai bị bỏ rơi của nhà họ Lâm lại không được phép chạm tay vào.”
Lâm Dương nhìn anh ta, hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.
Anh cười nhạt: “Anh là ai? Tôi là người như thế nào cũng không đến lượt anh tới phán xét đâu nhỉ?” "Ồ!"
Người đàn ông kêu lên một tiếng kì quái: “Còn nổi nóng nữa à? Nhưng mà sao tôi lại nghe nói, vợ của anh đang muốn ly hôn với anh, rồi đi làm phụ nữ của em họ anh nhỉ?” “Chậc chậc chậc, Liễu Ngọc Tuyết vợ anh quả thật là một mỹ nhân, đến cả tôi cũng chảy dãi ba mét thèm muốn cô ấy, chỉ là, chuyện một cô gái cùng cưới với hai anh em thì tôi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, cho nên, tôi đây rất muốn nhìn xem! Đây hẳn sẽ là một giai thoại trên đời đấy, không biết là sau khi vợ anh cùng em họ anh ngủ với nhau rồi, anh sẽ vui chứ? Hay là không vui?”
Ánh mắt Lâm Dương lạnh lùng đến cực độ: “Nói cho tôi biết, anh là ai!”
Người thanh niên cười to: “Hahaha, sao nào, chẳng lẽ anh còn có thể đến báo thù tôi à? Tôi sợ quá đi!” Sau đó.
Trên mặt anh ta đầy vẻ giễu cợt, nói: “Nghe cho rõ đây, ông đây đi không thay tên, ngồi không đổi họ, Tần Tổng Duy! Mấy ngày trước, người mà vợ anh đắc tội ở tiệc rượu, chính là tôi! Là tôi muốn cô ấy ở hầu hạ tôi ba ngày, thế nào, tức giận không? Đàn ông giận dữ thay vợ mình! Chỉ tiếc là, anh chỉ là tên ăn bám, đến cả xách giày cho ông đây cũng không xứng, bỏ đi, không nói chuyện với anh nữa.
Hóa ra người này chính là cậu chủ Tần đó.
Người này không tính là nhân vật lớn gì, đối với liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý mà nói thì cũng chỉ là cháu trai của ông chủ nào đó thôi.
Cho nên, Mã Trần Phong căn bản không có chút ấn tượng gì với người này.
Tìm kiếm cả ngày mới tìm ra người này.
Sau đó trực tiếp gọi điện thoại bảo anh ta tới Tụ Hiền trang. Nực cười nhất là, tên này tưởng rằng việc hắn được ông Mã gọi đến đây là điều gì hay họ lắm, đến bên ngoài cửa Tụ Hiền trang rồi còn ở đây chế nhạo Lâm Dương.
Lâm Dương cười lạnh: "Hóa ra chính là anh à! Vậy thì anh đã nghĩ xong di chúc chưa?”
Tần Tống Duy tức giận: “Cái thằng ngu này, mày bảo ai để lại di chúc hả, có tin chỉ cần một câu nói của ông đây cũng có thể khiến mày chết không toàn thây không?”
Lâm Dương lắc đầu: “Tôi không tin!”
Đây là Tụ Hiền trang, chính là địa bàn của mình, anh không tin không xử lý được tên này.
Đúng vào lúc này, có một giọng nói khác vang lên: “Tôi cũng không tin!” Tần Tống Duy tức giận nói: “Là thằng ngu xuẩn nào, mày không có đầu à mà không tin?”
Anh ta vừa xoay người lại.
Kết quả vừa nhìn thấy người phát ra giọng nói kia. Nhất thời, ngốc tại chỗ. “Mã...ông Mã?”