Thanh Châu.
Màn đêm dần buông xuống.
Bên trong biệt thự nhà họ Liễu là đèn đuốc sáng trưng, tiếng người huyên náo.
Hôm nay là ngày mừng sinh nhật bốn mươi sáu tuổi của bà chủ nhà họ Liễu, Thẩm Tú Phương, chớ có thấy bà ta đã lớn tuổi như vậy chứ nét mặn mà không hề phai giảm, sắc đẹp lẫn tư thái đều không tâm thường, quan trọng nhất chính là, bà ta đã sinh được hai người con gái, một người là mỹ nữ đẹp nhất Thanh Châu, người thì lại là hoa hậu giảng đường của đại học Thanh Châu, người nào người nấy đều có sắc đẹp khiến vô số người dõi mắt ngưỡng mộ, cũng nhân dịp này mà đều đến chúc mừng.
"Bà Liễu, đây là ngọc trai Đông Hải, đeo vào sẽ khiến da thịt trắng như tuyết, chúc bà sinh nhật vui vẻ!"
"Dì ạ, con tặng dì một viên ngọc như ý, chúc dì trẻ mãi không già, mọi chuyện như ý..”
Từng món quà được dâng lên, Thẩm Tú Phương mặt mày hớn hở, lòng vui như mở cờ.
Đúng lúc này.
Có một người thanh niên tự dưng chạy vọt vào trong biệt thự, trên người anh ta mặc một chiếc quần bò đã bị giặt đến độ bạc phếch ra, mặt mày lộ vẻ lo lắng mà nói với Thẩm Tú Phương rằng: "Mẹ ơi, mẹ con bị ốm nặng, cần phải mổ ngay lập tức, mẹ có thể cho con mượn ít tiền được không ạ?"
Vừa nói dứt thì hết thảy mọi người trong biệt thự đều im bặt.
Tất cả mọi người ai nấy đều mang vẻ mặt quái dị nhìn người thanh niên này.
Hôm nay là sinh nhật của bà Liễu, anh ta chẳng những không hề cầm quà cáp gì đến mà vừa xuất hiện cái đã mở miệng xin tiền, đầu óc anh ta bị vào nước chắc? Có người lên tiếng hỏi: "Đây là ai vậy nhỉ?"
Một gã thanh niên mặc vest tỏ vẻ khinh thường đáp: "Còn có thể là ai được nữa? Anh ta chính là Lâm Dương, thằng chồng vô dụng ở rể nhà họ Liễu của Liễu Ngọc Tuyết đấy chứ ai""Ồ, đúng rồi, trên danh nghĩa thì là chồng người ta thôi, cô cả nhà họ Liễu bây giờ vẫn còn trong sạch, vẫn là khuê nữ, không thì á, hôm nay chúng ta cũng chẳng ở đây mà làm gì"
Nhất thời cả biệt tự vang lên tiếng cười đùa không ngớt.
Trên ghế sô pha có một người con gái xinh đẹp tuyệt trần, cô giương ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Lâm Dương, vẻ mặt chán chường thất vọng.
Cô chính là người vợ hợp pháp của Lâm Dương, Liễu Ngọc Tuyết.
Hai người đã kết hôn với nhau gần một năm, thế nhưng địa vị của Lâm Dương ở nhà họ Liễu lại còn không bằng một người giúp việc, đến cả phòng riêng của vợ cũng chẳng được phép bước vào trong.
Bởi vì đúng vào ngày kết hôn thì bố mẹ anh bị gặp tai nạn xe cộ, bố anh đã mất ngay tại chỗ, còn mẹ anh thì vẫn nằm trên giường đến nay vẫn chưa tỉnh lại, mà chuyện bi thảm hơn là, bố anh bị vu hãm tham ô bán n ước, công ty nhà anh lập tức bị phong tỏa, tài sản bị cướp trắng, lại còn bị nhà họ Lâm trục xuất khỏi dòng họ, chỉ trong chớp mắt cuộc đời anh lên voi xuống chó, trượt thẳng xuống đáy vực, nhà mẹ vợ hiển nhiên sẽ ghét bỏ đủ đường.
Vì để chữa bệnh cho mẹ mình mà đến căn hộ duy nhất còn lại anh cũng bán tháo đi, thế nhưng như thế vẫn chẳng thể nào đủ được.
Thế vẫn chưa đủ, vừa mới nhận được thông báo từ bệnh viện rằng cần phải tiến hành phẫu thuật mổ gấp, không thì mẹ anh sẽ không thể cố được thêm ba ngày nữa.
Thực sự vì anh đã chẳng còn cách nào khác, thế nên mới phải mở miệng mượn tiền.
Thẩm Tú Phương nhìn thấy vẻ câu xin hèn mọn của Lâm Dương thì giận không nén được Bà ta vớ lấy một miếng bánh sinh nhật trên bàn rồi ụp thẳng lên mặt anh: "Cái thằng vô dụng, ngày nào cũng chỉ biết bám váy bà đây đòi tiền, cậu tưởng tiền của nhà họ Liễu chúng tôi là gió thối lá rụng hay gì? Mẹ cậu giờ là cái động không đáy, còn chạy chữa cái nỗi gì, cứ việc cuốn chiếu lại rồi đem ra ngoài chôn luôn đi"
Lâm Dương nghe vậy thì siết chặt hai tay, song lại lập tức thả lỏng.
Liễm Ngọc Tuyết cuối cùng cùng đứng dậy, rút khăn giấy đưa cho Lâm Dương: "Mẹ à, mẹ nói thì cứ việc nói, cớ đâu mà phải động tay động chân làm gì?"
Lúc này em vợ của Lâm Dương, Liễu Ngọc Thanh nhếch miệng cười lạnh, nói: "Chị à, đến bây giờ chị vẫn nói đỡ cho cái thứ giẻ rách này làm gì? Chị nhìn lại anh ta đi, từ hồi vào nhà chúng ta đến giờ có khi nào anh ta không nợ tiền không? Cũng có bao giờ biếu tặng mẹ chúng mình được một món quà nào không? chẳng có cái gì cả! Ngoài việc ngửa tay xin tiền nhà chúng ta thì anh ta còn biết làm gì nữa hả?Em thấy chị tốt nhất là sớm ngày ly dị cho xong đi, ở đây có biết bao thanh niên đẹp trai thế này, chị quơ tay vớ bừa một người cũng đã xuất sắc hơn anh ta mấy trăm lần rồi "
Lời này vừa nói ra...
Đám thanh niên trai tráng bèn nhao nhao tranh nhau cướp lời: "Đúng vậy! Cô Ngọc Tuyết kết hôn với loại vô dụng nhỏ nhen này thật đúng là xui xẻo tám đời mới dính phải, tốt nhất là mau chóng ly hôn đi thôi!"
"Tôi bằng lòng cưới cô Ngọc Tuyết làm vợ ngay lập tức, quà cưới đủ ba tòa biệt thự và xe sang.”
Lại có một người gọi với lên: "Tôi tôi tôi, chỉ cần cô Ngọc Tuyết gật đầu thì tất cả mọi gia sản của tôi vê sau đều là của em hết"
Lâm Dương nghe vậy thì sắc mặt xanh mét, nhục nhã vô cùng.
Những người này, hết kẻ này đến kẻ khác đều muốn mua vợ của anh hệt như mua một món hàng hóa.
Liễu Ngọc Tuyết cũng tái hết cả mặt, cô giận đến độ muốn hộc cả máu.
Nhưng những lời này, chính là do mẹ của cô Thẩm Tú Phương mớm lời hết cả, bởi vì...
Giờ phút này.
Thẩm Tú Phương nhìn cả đám người tranh nhau ra giá trên trời như vậy thì càng thêm phần vừa lòng, bà ta mở miệng nói: "Này các cậu trai, các cậu hãy cứ yên lặng một chút, xin nghe tôi nói vài lời, thật không dám giấu diếm, con gái tôi Ngọc Tuyết gần đây có gặp phải một số chuyện, không cẩn thận đã va chạm với cậu chủ Tân của liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý, cậu chủ Tân có nói sẽ khiến tập đoàn Liễu Thị nhà tôi phải phá sản, các cậu đều là người có danh dự uy tín ở Thanh Châu cả, hôm nay tôi xin nói thế này, ai là người đầu tiên có thể giúp Ngọc Tuyết nhà tôi giải quyết được chuyện này thì người đó sẽ có thể cưới con bé về làm vợ"
Có một lời bà ta vẫn chưa hề nhắc đến.
Cậu chủ Tần yêu cầu Ngọc Tuyết đi cùng anh ta ba ngày, cô mà không đồng ý thì gã sẽ khiến cho nhà họ Liễu phải phá sản.
Lâm Dương cảm giác như thể trên đầu mình sắp xanh hóa hết rồi, giận không nhịn được, lớn tiếng quát: "Con không đồng ý, Ngọc Tuyết là vợ..."
Thẩm Tú Phương vung tay tát một phát vào mặt anh: "Ai là vợ mày? Tự minh là cái thân phận gì còn không tự biết lấy à? Ở đây không có chỗ cho mày xía mồm vào"
Sau đó, bà ta lại quay sang hỏi chuyện đám thanh niên trai tráng: "Các cậu này, ý của các cậu là thế nào?"
Kết quả, đám thanh niên mới nãy còn tranh giành nhau đòi kết hôn với Liễu Ngọc Tuyết thì giờ đây kẻ nào kẻ nấy đều mặt mày biển sắc, không ai dám hé răng câu nào.
Liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý, chính là đứng đầu ở giới thương nghiệp Thanh Châu này, người ta chỉ nói một câu thôi là đủ để chấn động khiến cho cả cái Thanh Châu này phải đảo lộn hết lên rồi.
Mà đáng sợ hơn chính là, kẻ câm đầu liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý, Mã Trân Phong, hay còn được gọi là ông Mã, chính là kẻ đứng đầu thế giới ngầm tại Thanh Châu này, thế lực khống lô, một tay che trời.
Định khiến bọn họ đi đắc tội với liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý vì Liễu Ngọc Tuyết ư, lên cơn động kinh chắc? Thẩm Tú Phương trông thấy đám người này tự dưng câm như hến cả đám thì trong lòng thoắt cái lạnh ngắt.
Đúng lúc này.
Một tiếng nói vang lên: "Chuyện này tôi đồng ý, chờ khi tôi giải quyết gọn lẹ bên liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý xong thì sẽ cưới cô Ngọc Tuyết về làm vợ"
Một người thanh niên khoác trên mình bộ vest Armani, khí chất không hề tầm thường, vênh mặt hất cằm bước lên đằng trước.