Chương :
Tại sao lúc cô gái nhỏ chảy máu, anh cảm thấy có một loại năng lượng kỳ lạ?
Có điều tên đạo sĩ kia bố trí đồ nghề cũng kỳ lạ, loại bố trí này không phải đuổi quỷ mà là để chiêu quỷ, nhốt quỷ trong phòng, thi thể tên mập còn chưa lạnh, hồn phách chưa rời khỏi thân thể, chẳng lẽ… tên đạo sĩ kia muốn bắt hồn?
Lãnh Mạch càng hứng thú.
Nhưng giây kế tiếp, anh liền ngôi không yên.
Thầy Âm Dương nói với mấy người xung quanh: “Lột quần áo cô ta xuống”
Nói thế nào thì đây cũng là người khế ước của anh!
Vậy cũng tính là người phụ nữ của anh rồi!
Ở đây có nhiều đàn ông như vậy, mà để phụ nữ của anh bị nhiều tên xem?
Cô gái nhỏ mắt đầy hận ý: “Các người dám đụng đến tôi, tôi sẽ cắn lưỡi tự sát!”
Lãnh Mạch đang tức giận thì nghe thấy thầy Âm Dương nói: “Để nữ giúp việc cởi đồ cô ta, trước khi minh hôn không thể để cô ta bị làm bẩn”
Cơn tức này tới bây giờ mới miễn cưỡng áp chế xuống.
Cô gái nhỏ chắc cũng không chịu được loại khuất nhục này, còn muốn tự sát.
Nếu người khế ước tự sát vậy anh có thể được đổi người khế ước khác không?
Lãnh Mạch còn đang suy nghĩ, thầy Âm Dương đã nói với cô gái, không hy vọng cô tự sát, sau chuyện này sẽ bỏ qua cho cô, không làm khó cô nữa.
Ý chí muốn sống, suy nghĩ về tương lai khiến cô gái từ bỏ ý muốn tự sát, cô cắn chặt môi, đôi mắt kia đầy khuất nhục nhưng lại khát vọng sống sót, yên lặng cuốn anh vào trong đấy.
Lãnh Mạch ngẩn ra, phục hồi tinh thần lại.
Việc này cũng là lần đầu?
Đây đã lần thứ mấy anh thất thần trong hôm nay rồi?
Đóng cửa lại, sau khi cởi hết quần áo của cô gái, những người đó buộc hai tay hai chân cô thật chặt bằng miếng vải đen rồi rời đi.
Trong bóng tối dường như chỉ còn lại tiếng hít thở của cô gái.
Lãnh Mạch ở nơi trần nhà dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn cô gái, bóng tối phóng đại khiến con người ta sợ hãi, nói chỉ là người nhát gan như cô gái nhỏ, cô gái rụt cổ lại run rẩy quan sát bốn phía, lông mi run rẩy, bóng tối như thế này đối với Lãnh Mạch cũng như ban ngày vậy, không ảnh hưởng tới anh, anh có thể thấy rất rõ vẻ mặt cô gái nhỏ, bao gồm… cả cơ thể cô.
Cô gái nhỏ trân như nhộng, hai tay hai chân trói phía sau, điều này là mê hoặc trí mạng đối với bất kỳ người đàn ông nào.
Hơn nữa có tầng quan hệ khế ước, Lãnh Mạch mỗi phút đều đang mất khống chế.
Anh hiện thân, ôm cô gái từ phía sau, thanh âm trầm trầm bên tai cô phun ra từng chữ: “Đang nhớ tôi?”
Cô gái nhỏ giật mình một cái, cơ thể cứng lại, cơ thể cô rất lạnh, làn da tinh tế bóng loáng, trên người có mùi sữa tắm cực kì dễ ngửi. Anh nóng đầu, tim như ngừng đập, lý trí mất tỉnh táo, chỉ còn sót lại bản tính nguyên thủy nhất của đàn ông, bản tính của dã thú.
Lần đầu tiên anh hôn một người phụ nữ, vành tai, cổ, lưng, xuống phía dưới, hai tay cũng vòng qua phía trước cô, lần đâu chạm vào ngực của phụ nữ, tất cả mọi thứ đều là lần đầu tiên… Anh nhất định là điên rồi, anh chắc chắn điên rồi…
Anh có thể cảm giác được, cơ thể cô gái dưới sự vuốt ve của anh đang dần nóng lên, anh có chút hưng phấn lại có hơi đắc ý, dán vào cô nói: “Muốn?”
“Muốn cái đầu anh! Anh rốt cuộc là muốn cái gì?
Anh thì tính là gì? Thành quỷ thì giỏi lắm à? Người như anh chỉ biết khi dễ phụ nữ, bên trong con quỷ như anh chắc chắn cũng là một con quỷ vừa lùn vừa thô bỉ vừa xấu xí! Căn bản không giống người đàn ông! Không, là không giống nam quỷ! Ngay cả thái giám cũng không bằng! Ngay cả heo chó cũng…”
Cô gái này lại muốn mắng anhI Đột nhiên anh nhớ đến hình ảnh Uông Tư Điềm năm đó.
Phụ nữ quả nhiên đều cùng một mặt hàng!
“Cô tự tìm cái chết!” Lãnh Mạch bóp cổ Đồng Đồng: “Tôi có phải đàn ông không, rất nhanh cô sẽ biết!”
Đây là lần đầu tiên hai người họ đối mặt nhau.