Chương :
Bỏ lại một câu ngoan độc, Uông Tư Điềm không dám ở lại thêm nữa, cùng Tiểu Hoàng nhanh chân bỏ.
trốn. Dạ Minh tức giận đấm mạnh vào bức tường bên cạnh: “Lãnh Mạch, cậu nên để cho tôi giết bọn họ.”
Lãnh Mạch không nói gì, cậu quay người đi đến ban công.
Dạ Minh nhíu mày, cậu ta đang tính đi theo thì bị Hàn Vũ cùng Dương Tàn Nguyệt đi tới túm lấy cậu ta: “Đừng đi, để cho cậu ấy yên tĩnh đi”
“Tại sao?” Dạ Minh hỏi.
“Dù gì thì cậu ấy cũng đã thật sự coi Uông Tư Điềm như một người bạn tốt, cậu ấy nghĩ răng Uông Tư Điềm hiểu cậu ấy và thậm chí còn có chút… thích cậu ta.”
Hàn Vũ thở dài.
Dạ Minh nhìn về phía Lãnh Mạch, cũng không đi thêm nữa. Lãnh Mạch đứng ở ban công nhìn về phía xa xăm Quả nhiên tình cảm là thứ tàn nhân nhất trên đời, cậu thề rằng kể từ giờ phút này, sẽ không lặp lại những sai lâm tương tự như sự việc của Uông Tư Điềm và cậu sẽ không quan tâm đến bất kỳ người phụ nữ nào nữa.
Từ nay về sau, phụ nữ sẽ đối với cậu mà nói chỉ để lợi dụng mà thôi Trầm mặc một hồi, Lãnh Mạch trở vê phòng.
“Lãnh Mạch” Dạ Minh gọi cậu.
Lãnh Mạch nhìn Dạ Minh: “Thân phận của cậu đã bị bại lộ. Theo tính cách của Uông Tư Điềm, cậu ta chắc chản sẽ đi tố cáo cậu. Cũng may, trong ba ngày này Minh Vương không có ở Đô Thành. Trong vòng ba ngày sẽ tìm ra cách để đưa cậu đến một nơi bí mật hơn. “
“Xin lôi, tôi làm liên lụy cậu rồi…” Dạ Minh cúi đầu.
Trong giây tiếp theo, bàn tay của Lãnh Mạch đặt lên đầu Dạ Minh. Dạ Minh ngây người nhìn cậu.
“Chúng ta là anh em, còn cần nói đến chuyện liên lụy sao?” Lãnh Mạch nói.
Hai mắt Dạ Minh đỏ lên, dùng sức hít mũi: ‘Đúng, chúng ta là anh em, vĩnh viên sẽ như vậy.”
Lãnh Mạch ảm đạm cười.
“Vậy thì… Lẩu của hôm nay còn ăn không?” Dạ Minh nhỏ nhẹ hỏi.
Lãnh Mạch vừa buồn cười vừa bất lực: “Cũng chỉ có tâm tư của cậu rộng lượng, một lòng chỉ nghĩ đến ăn, ăn, tại sao không ăn, nếu không ăn, tôi nghĩ hôm nay cậu ngủ không ngon.”
“Muôn năm” Dạ Minh giơ hai tay lên cổ vũ.
Lãnh Mạch cũng rủ Hàn Vũ và Dương Tàn Nguyệt.
Mấy người đã nấu một nồi lẩu rất thịnh soạn. Dương Tàn Nguyệt đặc biệt giỏi nấu ăn. Chỉ với điều này, cậu ta đã chiếm được trái tim của Dạ Minh, Dạ Minh ước gì có thể dính trên người của Dương Tàn Nguyệt. Tính cách của Dương Tàn Nguyệt rất tốt, nhanh chóng trở thành bè lũ với Dạ Minh.
Không có Uông Tư Điềm, họ vân rất hạnh phúc khi ngồi quây quần bên nhau với nồi lẩu thơm ngon. Lãnh Mạch nghĩ, phụ nữ chỉ là những sinh vật có thể có hoặc không mà thôi. Sau bữa tối Dạ Minh giữ bọn họ lại chơi đùa, Hàn Vũ và Dương Tàn Nguyệt muốn ở lại nhưng vì sự đặc thù của gia đình họ nên phải rời đi.
Lãnh Mạch cũng sớm nói lời chia tay với Dạ Minh. Cậu còn phải vội vàng trở về nhà để bàn bạc với cha mình về chuyện chuyển chỗ cho Dạ Minh.
Đêm nay Lãnh Mạch đã nghĩ ra rất nhiều cách nhưng cha cậu không tán thành cái nào. Cuối cùng chỉ có thể lựa chọn đưa Dạ Minh trở về Băng Thành. Băng Thành là phạm vi thuộc thế lực của nhà họ Lãnh, có lẽ sẽ thuận tiện hơn. Khi Lãnh Mạch năm trên giường, trong lòng cậu vân luôn có dự cảm không lành. Mí mắt phải đập thình thịch, trái tim hoảng hốt, luôn có cảm giác säp xảy ra chuyện không may.
Không được, ngày mai cậu phải đưa Dạ Minh rời đi luôn, tránh cho đêm dài lắm mộng. Nếu Minh Vương bắt được Dạ Minh… thì hậu quả thật sự không thể tưởng tượng được!
Đêm hôm nay, căn bản Lãnh Mạch không tài nào ngủ được. Sáng sớm hôm sau cậu đứng dậy gọi cha.
Cậu và cha cậu vừa từ trong nhà đi ra, quân đội của Minh Vương đã đứng ở đối diện, nói răng nghe theo.
lệnh của Minh Vương truyền bọn họ vào cung.
Không ngờ tới Minh Vương lại đến nhanh như vậy.
Có lễ tin tức đã bị rò rỉ.
Lãnh Mạch lo lăng muốn chết, cha cậu bảo cậu không cần quá lo lăng, chỉ cần giả bộ bình tĩnh, theo.
Minh Quân đi vào Vương Điện.
Lần này vừa đi chính là bảy ngày.
Dạ Minh đợi Lãnh Mạch suốt bảy ngày, lo lắng Lãnh Mạch gặp phải tai nạn. Cuối cùng không thể ngồi yên, cậu ta bí mật rời khỏi ngôi nhà ở ngoại thành chạy vào trong thành tìm Lãnh Mạch. Nhưng đây là một cái bây mà Minh Vương Lạc Nhu đã sắp đặt từ lâu.